Đầu lâu kia châm chọc, hừ lạnh một tiếng, một giây sau, có tiếng ùa ùa ào ào vang lên, nhìn kỹ thì thấy bên trong người ông ta có vô số trùng độc đang không ngừng bò ra.
Nào là con nhện, con rết, con bò cạp… dày đặc đã nhanh chóng bủa vây toàn bộ căn phòng, một người phụ nữ lớn mật như tôi nhìn thấy thế cũng không chịu nổi, bị doạ sợ mà khóc lên ô ô.
Mặc dù chân của tôi đã mọc dài ra rồi nhưng vẫn không có chút sức lực nào, tôi chật vật chỉ biết dùng quần áo bao bọc lấy toàn thân.
Ô ô, ghê tởm quá!!
"Thiên Ngạo, cứu tôi!!"
Lãnh Thiên Ngạo có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ gọi tên anh ta, đầu tiên anh ta ngẩn người ra, ngay sau đó vung tay lên để khói xanh bao quanh lấy tôi, những côn trùng độc đó vừa bị dính khói xanh liền bị đốt thành tro còn có mùi vị khét lẹt.
"Còn không mau chạy đi!?"
Suy cho cùng, đều là do tên Lãnh Thiên Ngạo này, nếu tôi không tin chuyện anh ta bị bắt là thật thì tôi sẽ không dễ dàng bị Nhiếp Tranh bắt đi.
"Xem ra người phụ nữ này thực sự là điểm yếu của cậu, ha ha, tôi sẽ giữ lại một mạng cho cậu để lát nữa cho cậu nhìn thấy tận mắt cảnh tôi tra tấn người phụ nữ này!" Đầu lâu nói xong, bầu không khí liền căng thẳng và quỷ dị đi, sát khí cũng tràn ngập ra khắp mọi nơi.
Lãnh Thiên Ngạo vươn ra đôi cánh kiêu ngạo ở sau lưng mình, bột lân trong suốt liền bay lả tả đến góc phòng và giết chết hết những côn trùng độc loi nhoi kia.
Chiêu thứ nhất thôi mà đã dùng tới kỹ năng mạnh, khiến tôi không tự giác được nuốt xuống một ngụm nước miếng và hy vọng rằng lát sau bọn họ sẽ không trì ngư chi ương[1]
1, Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư – 城门失火,殃及池鱼 – chéng mén shī huǒ,yāng jí chí yú (thất hỏa = catch fire; cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương; cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết.
Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Còn thấy câu Trì ngư chi ương – 池鱼之殃 – chí yú zhī yāng, tai ương của cá ở trong ao, ý nghĩa tương tự.
Xuất từ Lã thị Xuân thu 20161023).
Nhưng tôi thực sự quá ngây thơ rồi, cũng không trách Lãnh Thiên Ngạo kêu tôi nhanh chạy đi, vì rõ ràng là bọn họ còn chưa ra tay mà lệ khí mạnh mẽ đã làm cả căn phòng bị chấn động, sàn gác cổ xưa rớt xuống, hết khối này đến khối nọ, còn suýt đè lên người tôi nữa.
Xào xạc! Mũi tên lông màu xanh lóe lên tia sáng lạnh và khát máu, chúng nối tiếp nhau như mưa sao băng bắn về phía đầu lâu.
Đầu lâu giơ tay cầm áo choàng vung lên, làm cho tất cả mũi tên lông của Lãnh Thiên Ngạo văng ra.
Sau khi mặc lại áo choàng, đầu lâu giống như mới bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu: "Cậu còn trò gì muốn biểu diễn nữa không? Nhanh lên, nếu không đến lúc bản tôn ra tay, cậu sẽ không có sức phản kháng!"
Cơ thể của đầu lâu từ từ biến lớn hơn, nhưng giọng điệu của ông ta cũng không có chút gì là gấp gáp cần chiến đấu, ngược lại như là đang chơi trò chơi, mà Lãnh Thiên Ngạo chính là đồ chơi của ông ta.
Lãnh Thiên Ngạo bị khiêu khích nhưng anh ta vẫn duy trì sự bình tĩnh như cũ, sau đó hét lên một tiếng lớn rồi bay người lên không trung, cánh được mở ra lớn hơn nữa, những mũi tên lông bắn ra lần này dệt lại thành một mảnh lưới dày đặc hơn và sức tấn công cũng mạnh hơn.
Nếu là người thường thì có lẽ sẽ bị mảnh lưới này cắt thành trăm mảnh nhỏ, nhưng tên đầu lâu kia giơ tay lên, chỉ trong thoáng chốc, trong tay của ông ta biến ra một cái lưỡi hái lớn, lưỡi đao lạnh băng không chút do dự chém xuống một đường tuyệt đẹp.
Mảnh lưới mũi tên của Lãnh Thiên Ngạo liền bị phá, cùng lúc đó lệ khí màu đen từ lưỡi đao đánh thẳng vào mặt anh ta.
Cũng may, Lãnh Thiên Ngạo đã lập tức tránh người sang một bên theo bản năng, một tiếng rẹt vang lên, trước mắt tôi là máu tươi văng tứ tung, thì ra vai phải của anh ta vẫn bị đánh trúng.
“A ——” Tôi hét lên một tiếng.
Nhưng Lãnh Thiên Ngạo không quan tâm, sắc mặt u ám xuống, sau đó, tôi thấy tay phải của anh ta vẫn lành lặn giơ ra thì mới thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Tôi cũng nhận ra, vào thời khắc này tôi mong muốn anh là quỷ.
Mà tiếng kêu đột ngột của tôi đã làm tên đầu lâu chú ý tới, ông ta giương lưỡi hái lên, phía dưới lưỡi hái rớt ra một sợi xích sắt bay thẳng đến chỗ tôi, dọa tôi sợ đến choáng váng, phải mất một lúc lâu tôi mới nhớ mình phải dùng thuẫn hoá ra chống đỡ.
Nhưng sự công kích của ông ta không có đánh vào người tôi, tôi mở mắt ra thì thấy Lãnh Thiên Ngạo đã đứng ở trước người tôi, dùng tay không bắt lấy sợi xích sắt gai.
"Nghĩa phụ(2), đừng khinh