"Sư phụ tôi cũng không rảnh, ông cảm thấy tôi không đủ năng lực, đúng không? Vậy thế này thì sao?" Lười nói lời vô nghĩa với ông ta, cổ tay của tôi phân hóa ra xích sắt lập tức quấn chặt lấy Lãnh tổng, sau đó tôi đi tới trước mặt ông ta, "Hiện tại ông tin tưởng năng lực của tôi chưa? ”
"Mộng Mộng đừng hồ đồ, còn không mau buông tổng giám đốc Lãnh ra!" Sư phụ hét lớn một tiếng.
Ngay cả Lỗ Gia Minh cũng không nghĩ tới tôi sẽ xúc động như vậy, tôi vừa buông Lãnh tổng ra, ông ta liền cười soà, e là muốn tố cáo chúng tôi.
Nhưng tôi không sợ ông ta đâu, tôi còn có đòn sát thủ.
"Ông không để cho tôi bảo vệ ông cũng được thôi, nếu Lãnh Thiên Ngạo lại tìm đến cửa, vậy thì ông liền tự cầu phúc đi.
"
Vừa nghe tôi nhắc tới tên Lãnh Thiên Ngạo, trong nháy mắt sắc mặt của tổng giám đốc Lãnh đã lạnh như băng, đáy mắt chợt loé lên tia âm ngoan, "Làm sao cô biết ba chữ Lãnh Thiên Ngạo! ”
Xem ra giữa bọn họ thật đúng là có chút chuyện mà người khác không biết, tôi cũng không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ cần là có thể đi theo bên người Lãnh Thiên Dực, khẳng định sẽ có biện pháp cứu Lãnh Triết Lăng.
Bây giờ việc tạo ra một câu chuyện hoặc bất cứ điều gì là quá đơn giản đối với tôi.
"Khi trước, chuyện tai nạn xe cộ ở Thái Lan có liên quan đến Lãnh Thiên Ngạo, Liễu Sương Sương cũng chết ngay khi đó, hiện tại cô ta lại sống lại, nói không chừng có chút quan hệ với Lãnh Thiên Ngạo.
"
"Sương Sương cùng Lãnh Thiên Ngạo?" Sắc mặt của Lãnh Thiên Dực đanh lại, xem ra Lãnh Thiên Ngạo là một cái gai trong lòng ông ta.
Nếu như thật sự là như vậy thì quá tốt, nói không chừng có thể lợi dụng Lãnh Thiên Ngạo thuận tiện giải quyết luôn Liễu Sương Sương.
Thế là, Lãnh Thiên Dực rốt cục cũng đồng ý để cho tôi ở bên người bảo vệ ông ta, sư phụ cùng Lỗ Gia Minh cùng nhau đi quanh tòa cao ốc tìm kiếm tung tích của Lãnh Thiên Ngạo, tôi ở lại văn phòng tổng giám đốc Lãnh, thư ký bưng lên một chén trà, bây giờ, không có người ngoài ở đây nên tổng giám đốc Lãnh cũng đi thẳng vào vấn đề.
Biết càng nhiều thường thường chết càng nhanh, tôi cũng không có ngốc, vội vàng xòe hai tay ra, "Những thứ khác tôi cũng không biết, tôi với Lãnh Thiên Ngạo cũng chỉ có duyên gặp mặt qua một lần, hiện tại tôi đang truy bắt anh ta, ông nói thử xem anh ta có thể nói cho tôi biết gì à?”
"Thật không? Vậy thì tốt rồi, chờ bắt được Lãnh Thiên Ngạo, các người trực tiếp đánh anh ta hồn phi phách tán là được!”
"Đó là đương nhiên, tổng giám đốc Lãnh, xin ông hãy yên tâm, có điều, về hôn sự của Liễu Sương Sương và Lãnh Triết Lăng tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ lại một chút, Liễu Sương Sương thật sự là thi quỷ, không tin ông có thể đi tới bên cạnh cô ta và cẩn thận ngửi thử, cho dù đã có mùi nước hoa nồng nặc che nhưng cũng không che dấu được mùi xác thối trên người cô ta đâu.
"
"Sương Sương là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ cho đến lớn, nó đối với Triết Lăng nhà chúng tôi vẫn rất để ý, tôi không tin nó sẽ hại Triết Lăng, hơn nữa thi quỷ gì đó, tôi chưa từng nghe qua, cô nên điều tra rõ ràng rồi mới nói với tôi.
"
Tôi ngất xỉu mất thôi, tôi đã điều tra rõ ràng như vậy rồi mà ông ta còn nói có chỗ không rõ ràng?
"Hay là như vậy đi, bây giờ tôi đi tìm Liễu Sương Sương, buộc cô ta lộ ra bản tính thật, còn Lãnh tổng, ông hãy đến phòng giám sát để xem đi.
"
Nói xong tôi không đợi ông ta đồng ý liền đi ra ngoài, với tính tình đa nghi của ông ta, ông ta không thể nào không đi xem thử.
Các đồng nghiệp trong công ty cơ bản còn nhận ra tôi, tôi đi vào bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao tôi vừa mới từ chức, phỏng chừng họ còn cho rằng tôi đến làm thủ tục linh tinh gì đó để nghỉ việc, tôi trực tiếp đi đến văn phòng trước kia của lãnh Triết Lăng, quả nhiên nhìn thấy Liễu Sương Sương ngồi ở bên trong.
"Ối chà, không ngờ cô còn dám xuất hiện ở chỗ này, cô rốt cuộc có mục đích gì?"
Liễu Sương Sương nhìn thấy tôi đầu tiên là hoảng hốt, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại, rồi buông cà phê trong tay xuống, "Tôi không biết cô đang nói gì.
”
"Liễu Sương Sương cô giỏi lắm, giả bộ rất giống, rõ ràng đã chết, còn học người sống đến làm việc?" Tôi nói xong đi đến trước bàn làm việc của cô ta, giơ tay lên liền dùng móng tay bén nhọn rạch lên bộ ngực đầy đặn của cô ta.
Mặt của Liễu Sương Sương không đổi sắc, nhìn miệng vết thương trước ngực