Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Lãnh Thiên Ngạo mặc áo gió màu đen đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi áo của anh ta bay lên, khiến cổ áo dựng đứng, trông anh ta giống như bá tước quỷ hút máu, vừa mê người vừa mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Cô tới đây để bắt tôi?" Anh ta nói vừa đi về phía tôi.
Không biết có phải trước kia có bóng ma tâm lý quá sâu hay không, mà khi tôi đứng ở trước mặt người đàn ông này vẫn luôn có cảm giác muốn chạy trốn.
"Tôi hỏi cô, có phải cô tới để bắt tôi không?"
Anh ta đã đi tới trước mặt tôi, dáng người thon dài cao ngất, anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, tôi vội vàng đứng lên, tỏ vẻ bình tĩnh trừng mắt lại "Đúng thì thế nào, anh bây giờ là một con quỷ, đầu lâu sắp đuổi tới nơi này rồi, anh còn không mau chạy trốn, ân oán kiếp trước có quan trọng đến như vậy sao? ”
Lãnh Thiên Ngạo nghe tôi nói lời chính nghĩa, thì từ trong mũi liền phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà vừa rồi tôi đã ngồi, sau đó anh ta nắm lấy cổ tay tôi và dễ dàng kéo tôi vào trong lồng ngực của anh ta.
"A——"
Ngón tay lạnh như băng của anh ta áp lên gò má của tôi, tôi liền muốn tránh đi nhưng cơ thể của tôi lại bị cứng đơ, còn mặt thì đỏ xuống đến tận cổ.
Loại cảm giác tim đập nhanh này rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ thật sự giống như sư phụ nói, tôi đã yêu người đàn ông này?
Tôi vội vàng quay mặt đi, "Anh mau chóng trốn đi, nếu không tôi thực sự sẽ thu phục anh, Lãnh Thiên Dực mời tôi đến nơi này chính là đặc biệt đối phó với anh.
”
"Thật không rõ loài người các người nghĩ như thế nào, ông ta rõ ràng đối xử với cô như vậy, còn nhốt cô ở chỗ này, thế mà cô vẫn muốn giúp hắn ông ta phó với tôi.
" Anh ta vừa nói và duỗi tay ra cầm lấy tấm ảnh mà tôi vừa đặt xuống.
Không chờ tôi mở miệng, anh ta liền tiếp tục nói, "Cô ấy chính là Lam Nhi, sau khi bị ông ta cưỡng bức kết hôn thì bị nhốt ở chỗ này, vừa sinh ra Lãnh Triết Lăng liền chết.
"
Nói xong, ngón cái của anh ta khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp trên tấm ảnh kia, dưới đáy mắt âm u đó dần dần hóa thành sự dịu dàng.
Trái tim tôi vốn đang đập thình thịch đột nhiên im bặt, biến thành cảm giác đau lòng rất sâu đậm, giống như trong mạch máu có hạt bị kẹt, nó theo máu lưu động gây đau đớn khắp người.
"Lam Nhi chưa chết, linh hồn của cô ấy nhất định là bị Lãnh Thiên Dực nhốt ở chỗ nào đó, ông ta không chịu nói cho tôi biết, nhưng mà tôi sẽ có biện pháp làm cho ông ta nói ra!"
"Lãnh Thiên Ngạo, anh đủ rồi đó!! Lam Nhi đã chết rồi, anh không hiểu sao? ”
Tôi vừa dứt lời, đã bị Lãnh Thiên Ngạo hung hăng giữ chặt cằm, ép buộc tôi nhìn ánh mắt anh ta, "Vậy cô chứng minh cho tôi thấy đi, cô không phải bán âm nhân (nửa người âm) sao, vậy hiện tại cô liền đi âm tào địa phủ đem hồn phách của Lam Nhi gọi lên đi, nếu như cô ấy thật sự buông bỏ hết thảy những gì giữa chúng tôi, thì tôi lập tức rời đi.
”
"Quỷ hồn đã đầu thai, dù là Diêm vương gia cũng tìm không được.
"
"Lam Nhi nhất định không có đầu thai, nhất định vẫn đang chờ tôi, tình cảm giữa tôi và cô ấy sâu bao nhiêu, cô sẽ không hiểu đâu!" Lãnh Thiên Ngạo nói xong đè tôi ngồi xuống ghế, "Cô lập tức gọi Lam Nhi lên đi! ”
"Tôi sẽ không làm, vả lại tôi mới học pháp thuật, tôi chưa biết thuật Tẩu Âm.
"
"Vậy tôi cho cô thời gian ba ngày ——"
Nghe anh ta nói đến đây, tôi đứng dậy, "Tôi có nợ gì anh sao, động một chút liền cho tôi thời gian ba ngày, anh cho rằng anh là ai? Sao tôi phải nghe anh sắp xếp? ”
Tôi thật sự là chịu đủ rồi, nếu anh ta muốn gặp Lam Nhi như vậy, thì trực tiếp đi âm tào địa phủ là được rồi, cần gì phải lưu luyến ở thế gian này, tội tình gì phải tra tấn tôi.
"Cô chính là đang nợ tôi!"
Lãnh Thiên Ngạo đột nhiên gào thét thành tiếng, ngay sau đó lại vội vàng sửa miệng, "Cô hình như đã quên, bản thân cô là nô lệ của tôi.
”
"Đó là trước kia thôi, hiện tại, tôi là người thừa kế phái Mao Sơn, không có chung đường với anh!" Lúc trước sư phụ để thanh kiếm thất tinh lại