“Triết Hàn!Triết Hàn!”
Giọng nói của Giang Cầm mơ hồ vang vọng bên tai, nhưng có lẽ trong chút nhận thức còn sót lại của Giang Triết Hàn bây giờ không đủ để mách bảo hắn phải mở mắt mà trả lời.
Đầu óc hắn nặng kịt, cả thần kinh hệt như đang bị một khối đá nặng đến nghìn cân đè đến vỡ nát.
Hắn đau, là đau đớn đến chết không được mà sống cũng chẳng xong.
Cơn đau xuất phát từ sâu trong cơ thể đang dần dần bào mòn toàn bộ tế bào trong người hắn.
Từng đoạn xương hệt như bị bẽ gãy cùng lúc, kèm theo cảm giác nóng rực như bị lửa lớn thiêu đốt toàn thân.
Giây phút ấy, hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng.
Rất nhanh sau đó là những âm thanh gấp gáp liên tục truyền đến, tiếng Giang Cầm khẩn trương quát tháo, tiếng bước chân dồn dập cùng những tiếng động khác hoà trộn lại với nhau, tạo thành một bầu không khí hỗn độn vô cùng.
Trước lúc Giang Triết Hàn hoàn toàn mất hết nhận thức mà rơi vào hôn mê, hắn vẫn còn kịp nghe thấy câu nói cuối cùng của Giang Cầm.
Tựa hồ đầy sự gian ác.
“Xử lý thật gọn cho ta!”
"Bội Kỳ..."
Chỉ có thể yếu ớt kêu tên ai đó rồi hắn ngất lịm đi.
Giang Cầm một tay liền thao túng tất cả từ phía cảnh sát cho đến truyền thông đại chúng.
Mọi thông tin sai lệch đều được ông ác ý đổ hết lên đầu La Bội Kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỉnh dậy trong bệnh viện, La Bội Kỳ gần như rơi vào kích động khi liên tục kêu khóc suốt hai tiếng đồng hồ.
Các bác sĩ phải thực hiện cách ly cô vào phòng bệnh đặc biệt và sử dụng thuốc an thần để giữ cho cô ở trạng thái bình ổn nhất.
Gia đình La Bội Kỳ khi ấy hoàn toàn rơi vào khủng hoảng cực độ khi nghe bác sĩ báo lại về tình trạng của con gái.
La Bội Kỳ được phát hiện và đưa vào bệnh viện với tình trạng rách niêm mạc tử cung trầm trọng.
Máu chảy nhiều đến mức ướt đẫm cả thân dưới của chiếc váy trắng.
Hiện tại, vết thương đã được xử lý nhưng về tâm lý của La Bội Kỳ mới là phấn đáng quan ngại nhất.
Nếu không có thuốc an thần, La Bội Kỳ thực sự chẳng khác gì một kẻ điên.
Sự việc kinh hoàng kia dường như đã tàn phá cả cuộc đời cô, La Bội Kỳ gần như đã mất hết tất cả, từ thanh xuân hoài bão cho đến tinh thần và thể xác.
Bố mẹ La Bội Kỳ người khóc ngất, người thì tức giận đến mức lên cơn đau tim.
La Túc Hà khi ấy còn quá bé, nhận thức mọi việc trong mắt một đứa trẻ chỉ mới hơn bốn tuổi vẫn không hề nghiêm trọng như đúng bản chất của nó.
Đơn giản cậu ta thấy bố mẹ khóc lớn, bản thân theo đó vì sợ mà khóc theo.
Ngày kinh hoàng ấy, cả Bắc Kinh đột nhiên trở nên rúng động.
Tháp Vĩ Tân - hãng truyền thông lớn nhất Bắc Kinh thời bấy giờ cùng các trang báo lớn nhỏ khác đều đồng loạt đưa tin.
Hình ảnh La Bội Kỳ xuất hiện dày đặc trên các mặt báo lớn nhỏ.
Nhưng trái ngược với lẽ phải, tất cả những điều mà cánh nhà báo viết về cô đều hoàn toàn sai lệch đến mức khốn nạn vô cùng.
Chỉ sau một đêm, La Bội Kỳ từ một nữ sinh bình thường không ai biết đến lại đột ngột được cả nước nhìn vào với ánh nhìn đầy khinh miệt.
Khi thông tin mà nhà báo viết về cô chỉ toàn là vu khống bịa đặt.
Họ viết rằng La Bội Kỳ cô chỉ vừa chập chững vào đời đã vội vàng học đòi các chiêu thức kiếm tiền rẻ mạt.
Họ nói với nhau rằng, La Bội Kỳ tìm đủ mọi cách để có được một khoản tiền bồi thường khổng lồ từ phía Giang gia.
Họ nói rằng, La Bội Kỳ mất hết liêm sỉ và tự tôn khi dùng nhan sắc và cơ thể để quyến rũ dụ dỗ Nhị thiếu gia của danh môn bậc nhất Bắc Kinh.
Nay khi mọi chuyện đổ vỡ, nhà họ La lại quay sang tố tụng đủ điều? Thực là không biết xấu hổ!
"Bố! Con van xin bố, để con ra ngoài giải thích tất cả.
Làm ơn, con xin bố!!!"
Vừa gào vừa đập cửa, Giang Triết Hàn gần như đã sắp kiệt sức.
Đã hai ngày trôi qua, kể từ lúc hắn xuất viện thì đã bị Giang Cầm mang nhốt vào phòng.
Mặc cho hắn có kêu khản cổ, có đập cửa mạnh đến mức rách toạt cả da tay.
Ông vẫn không hề có ý muốn để hắn rời khỏi đây nửa bước.
Đến bây giờ, ông có thể nhận ra sự mệt mỏi lẫn tuyệt vọng đang hiện rõ trong giọng nói của Giang Triết Hàn.
Hắn luôn miệng gọi lấy ông, bắt đầu bằng sự kiên nhẫn và khẩn thiết.
Về sau lại là tức giận và căm hận đến nghẹn lời.
"Bố, tại sao bố lại tàn nhẫn như vậy?"
Giang Triết Hàn gục mặt vào cửa, nửa thân người quỳ thụp xuống sàn nhà.
Giọng hắn trở nên khản đặc, ánh mắt thiếu niên mất đi khát vọng, chỉ tồn tại một khối đen ảm đạm đầy nặng nề.
Hai bàn tay buông xuôi trên nền thảm lông, cả bàn tay đều trầy rách rướm máu.
Hắn đã mất hàng giờ đồng hồ chỉ để cào cửa, rồi lại đập cửa.
Nhưng Giang Cầm thực sự không hề để tâm đến sự van xin này của hắn.
Ông lãnh đạm đến lạnh người, thản nhiên nói với hắn: "Tất cả mọi chuyện ta làm, đều là vì con!"
"Bố! Đây đúng là lời nói dối tồi tệ nhất trên đời mà tôi được nghe..." Giang Triết Hàn bật cười, âm thanh tựa hồ như vừa đau khổ lại vừa điên loạn.
Giang Cầm không nói thêm, nhìn về cửa phòng một lần nữa rồi xoay lưng bỏ đi.
Phía sau lưng ông, giọng cười cay nghiệt của Giang Triết Hàn vẫn