Gần hai tháng trôi qua, sau đám tang của Phùng Ái Ninh, lễ cưới của Bách Thâm và Lý Dịch Đình vẫn diễn ra như đúng những gì đã định sẵn.
Tuy Lý Dịch Đình đã khuyên Bách Thâm nên hoãn lễ cưới lại thêm một thời gian, đợi mọi chuyện ổn định, đợi tâm trí anh thực sự đã ổn rồi hãy tiến hành, nhưng anh không đồng ý.
Lễ cưới diễn ra với đông đảo khách mời, trong số đó có rất nhiều công chức, viên chức lớn của Trung Quốc.
Họ đều là chỗ thâm giao của bố Lý Dịch Đình.
Từ lễ cưới đến hôm nay đã hơn hai tuần, Lý Dịch Đình vẫn không quên buổi tối hôm ấy.
Ngày hôm ấy sau khi kết thúc hôn lễ trở về nhà, Bách Thâm đưa cho Lý Dịch Đình một viên thuốc, bảo cô uống để tốt cho thai nhi.
Lý Dịch Đình vốn hết lòng tin tưởng anh, cho nên không thắc mắc cũng không do dự, uống viên thuốc mà anh đưa cho.
Bách Thâm thấy cô uống xong, lại cởi bỏ áo vest, lên giường trực tiếp nhắm mắt lại.
Đêm hôm đó, Bách Thâm không hề động đến một sợi tóc của Lý Dịch Đình.
Câu nói duy nhất anh đã nói với cô trong đêm tân hôn chính là câu “Hôm nay đều mệt rồi, nghỉ sớm đi!”, nói xong liền im lặng.
Lý Dịch Đình không rõ là anh có ngủ hay không, bởi vì suốt đêm anh nằm xoay lưng về phía cô.
Nhưng còn cô, cả đêm đó cô thức trắng.
Đêm tân hôn nằm cạnh chồng mới cưới, nhưng trong lòng lại trống vắng đến mức lạnh lẽo.
Lý Dịch Đình ngồi ở bàn ăn, đối diện là Bách Thâm, cả hai đang dùng bữa sáng.
Trong lòng cô từ dạo ấy đến nay có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại cố kiềm nén đến mức chật kín.
Cô lén nhìn lên, thấy Bách Thâm chỉ lo ăn cơm mà không gấp thức ăn, bèn gấp vào bát của anh một ít.
Dịu dàng nói: “Anh ăn nhiều một chút.
Dạo này công việc có vẻ rất bận, anh đi sớm về muộn như vậy còn ăn uống không đủ, làm sao đủ sức khoẻ.”
Bách Thâm dừng lại vài giây, anh nhìn cô, ánh mắt có phần lạnh nhạt, tuỳ tiện nói: “Em cũng ăn nhiều một chút đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như dạo này em hơi gầy, ăn nhiều mới tốt cho mẹ và em bé.”
Nghe được câu này, tâm tình Lý Dịch Đình khá hơn rất nhiều.
Cô vừa mở miệng gọi “Bách Thâm..” thì đột nhiên cổ họng nghẹn lại.
Nhận ra dấu hiệu sắp nôn, cô vội chạy vào phòng vệ sinh, bao nhiêu thức ăn sáng nay đều bị tống hết ra ngoài.
Bách Thâm rời ghế, đi đến chỗ Lý Dịch Đình nhưng không vào trong.
Anh đứng ngay cửa, chỉ hỏi: “Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không..em không sao!” Lý Dịch Đình vẫn còn ngồi bệt bên dưới sàn, thở dốc đáp: “Chỉ là ốm nghén một chút thôi!”
Sau khi nghe cô nói vây, Bách Thâm im lặng rồi ậm ừ trong miệng vài từ, sau đó nói: “Anh ra ngoài đây, em ở nhà cẩn thận!”, nói xong liền cầm lấy áo vest đi ra khỏi cửa.
Tiếng xe tản dần, Lý Dịch Đình mới đứng dậy đi đến cửa trông theo.
Không biết có phải là do cô mang thai nên mới quá nhạy cảm hay không.
Từ lúc kết hôn đến nay, thái độ Bách Thâm thực sự rất khác.
Giống như đã thay đổi rồi vậy, trở nên lạnh nhạt hơn trước đó rất nhiều.
Tuy Bách Thâm cũng có quan tâm cô, nhưng trong mỗi lời nói đó của anh, cô không hề cảm nhận được một chút hơi ấm nào cả.
Bách Thâm rốt cuộc có thật lòng yêu cô không, điều này đến cả bản thân cô cũng không biết.
Lý Dịch Đình phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy quang cảnh thành phố nhộn nhịp, nhưng tim lại trống rỗng.
Tay cô sờ sờ lên chiếc bụng vẫn còn phẳng, giữa trán cơ hồ nhăn lại.
Lý Dịch Đình nghĩ, đối với Bách Thâm chỉ có đứa bé này mới thực sự ràng buộc anh.
Bởi vì có nó, nên mới có cuộc hôn nhân này.
…
Trên đường lái xe, Bách Thâm lại nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.
Đèn đỏ phía trước, Bách Thâm cho xe dừng lại.
Ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính, tràn đầy mưu tính.
Sau đám tang của Phùng Ái Ninh, tính khí của anh dường như càng lúc càng lãnh đạm.
Anh không còn tin vào bất kì ai nữa, ngoại trừ bản thân mình.
Nếu anh còn không ra tay, chắc chắn sẽ không kịp.
Con người trên đời này đều tin vào những gì mắt thấy tai nghe, cho nên lần này, anh phải làm thật tốt, không được để lộ sơ suất.
Đèn xanh bật lên, Bách Thâm cho xe đi thẳng tiếp một đoạn rồi rẽ phải lối dẫn vào một nhà hàng.
Tại đây, theo chỉ dẫn của nhân viên, anh đi đến tầng một, khu vực phòng riêng đã được đặt trước.
Bên trong ngoài Giang Cẩn Quỳ và Quân Nhu ra, còn có thêm một người nữa.
“Ngài Dylan!” Bách Thâm lên tiếng.
Giang Cẩn Quỳ đứng dậy, giọng nói hào sảng: “Đến rồi! Bách Thâm, đến đay, để tôi giới thiệu với cậu.
Đây là Tổng tham mưu trưởng Hạ!”
…
Bên ngoài, Giang Triết Mỹ cũng vừa đổ xe lại, cô đi vào trong nhà hàng, hôm nay cô có hẹn với đối tác bàn việc ở đây, địa điểm cũng nằm trên tầng một.
Trùng hợp Tá Đằng vừa ra khỏi phòng lại trông thấy Giang Triết Mỹ đang đi đến từ xa.
Hắn nhíu mày, lo lắng nhìn vào căn phòng sau lưng mình.
Hôm nay Giang Cẩn Quỳ hẹn gặp Tổng tham mưu trưởng ở đây, việc này nhất định không được để Giang Triết Mỹ phát hiện.
Tá Đằng vừa tính xoay mặt đi nhưng không kịp nữa, Giang Triết Mỹ nhận ra hắn đã trực tiếp một tiếng gọi to: “Tá Đằng!”, rồi thẳng thừng tiến đến.
Gương mặt Tá Đằng hơi biến sắc, bất đắc dĩ hắn chỉ đành trực tiếp nói chuyện với cô, đánh lạc hướng chú ý của cô một chút.
Tá Đằng không đợi Giang Triết Mỹ đến quá gần, đích thân hắn đã nhanh hơn đi đến chỗ đối phương trước.
Giang Triết Mỹ chỉ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói năng gì thì đã bị Tá Đằng nắm cổ tay kéo đi chỗ khác.
Hắn kéo cô vào một hành lang gần đó, hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Giang Triết Mỹ hơi ngẩn người, hình như khoảng cách hơi gần thì phải.
Lúc Tá Đằng hỏi cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở hắn lướt nhẹ qua mặt mình.
Nhìn hắn, cô chớp chớp mắt: “Tôi có hẹn với đối tác.
Còn anh?”
Thấy Tá Đằng im lặng không đáp, cô lại tiếp: “Anh ở đây, vậy là anh cả cũng ở đây rồi! Tôi muốn gặp anh ấy một chút, đưa tôi đi đi!”
“Không được!”
Tá Đằng dứt khoát nói, còn ra tay kéo tay Giang Triết Mỹ khi cô muốn đi.
Cả người Giang Triết Mỹ lúc này bị ép vào tường, cách Tá Đằng không tới một cánh tay.
Giang Triết Mỹ tự dưng thấy trái tim mình nhảy loạn liên hồi, giống như một đứa trẻ hư vậy, có bảo cách mấy cũng không chịu yên.
Giang Triết Mỹ nhìn Tá Đằng, không hiểu vì sao hắn lại hành động như vậy.
Tư thế hai người thế này, có phải hơi mờ ám quá rồi không? Cô còn nhớ bảy năm trước, ngay cả khi hắn vô tình chạm trúng môi cô, mặt hắn trơ như khúc gỗ kia mà.
Hắn biết rõ ràng cô thích hắn, bản thân hắn không có tình cảm thì thôi, lại làm ra cử chỉ này.
Cô làm sao không nghĩ cho được.
Bản tính Giang Triết Mỹ vốn thẳng thắn, lại không chịu được uất ức.
Cô đẩy Tá Đằng cách xa mình một chút, trực tiếp nói thẳng: “Anh đừng có quá đáng, làm mấy hành động dễ hiểu nhầm này nữa, tôi thực sự khó chịu đấy!”
Trước mấy lời này của cô, vậy mà vẻ mặt Tá Đằng vẫn thờ ơ đến phát ghét.
Cô không nhịn được, mắng hắn một câu: “Có phải không vậy! Nghe người khác thổ lộ với mình mà gương mặt anh cũng không thể phản ứng lại dù chỉ một chút sao? Đồ khúc gỗ này, chán anh thật! Không nói với anh nữa, tôi tự đi tìm anh cả.”
Đúng lúc khi Giang Triết Mỹ vừa tính quay lưng thì Giang Cẩn Quỳ, Bách Thâm và Tổng tham mưu trưởng đi ngang qua.
Nếu cô quay lại sẽ bắt gặp ngay tức khắc, cho nên Tá Đằng hết cách rồi, hắn cũng biết tính ngang bướng