Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm, nhìn thấy đèn trên phòng đã tắt, Bách Thâm nghĩ Lý Dịch Đình giờ này cũng đã ngủ.
Anh đi vào trong, lại thấy trên bàn vẫn còn một bữa ăn rất đầy đủ.
Bách Thâm biết, Lý Dịch Đình lại đợi anh về ăn cơm tối.
Khi đến gần, Bách Thâm nhận ra hình như thức ăn vẫn còn nguyên, chưa hề động đến.
Anh có hơi lo lắng, không biết Lý Dịch Đình có ăn uống gì chưa cho nên mới lên phòng xem thử.
Bên trong phòng hoàn toàn im lặng, Bách Thâm chần chừ một lúc mới quyết định đẩy cửa đi vào.
Lần này trong phòng tối đen như mực, đến cả đèn ngủ cũng không mở.
Bách Thâm hơi khó hiểu, mọi khi Lý Dịch Đình nói rất sợ tắt hết đèn để ngủ kia mà.
Bách Thâm bật đèn ngủ lên, phút chốc cảnh tượng ở trước khiến anh giật mình.
Lý Dịch Đình vẫn chưa ngủ, cô ngồi ở ghế mây gần cạnh cửa sổ, hai chân co lên, cả người giống như muốn cuộn tròn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nhìn cô, Bách Thâm cởi áo vest, tuỳ tiện hỏi: “Muộn như vậy rồi, sao còn ngồi ở đó, lại còn không bật đèn?”
Lý Dịch Đình nhất thời không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Bách Thâm.
Cô nhớ cô đã từng nói với anh, rằng cô rất sợ tắt hết đèn khi đi ngủ, cô sợ cảm giác xung quanh mình chỉ toàn là bóng đen dày đặc.
Nhưng đến hôm nay, thứ mà cô sợ nhất lại chính là anh.
Cô sợ phải nhìn thấy anh, sợ phải đối diện với sự dối trá trong mắt anh.
Cho nên cô thà nhốt mình trong bóng tối còn hơn là phải đối mặt với anh – người đàn ông mà cô yêu nhất, cũng là người làm cô tổn thương nhất.
Đến hôm nay Lý Dịch Đình mới biết, thì ra lạnh lẽo của bóng tối vẫn không lạnh bằng trái tim của Bách Thâm.
Trái tim ấy của anh, ngay từ đầu đến cuối cô chưa từng chạm tới được dù chỉ một lần.
Khoảnh khắc Bách Thâm nói muốn kết hôn với cô, quả thực cô vẫn hoài nghi.
Cô nghĩ rằng có lẽ cho dù Bách Thâm không thực sự yêu cô, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với những gì mà anh đã làm.
Từ trước đến nay, Lý Dịch Đình chỉ nghĩ Bách Thâm có thể không bao giờ thật lòng yêu cô, nhưng cô chưa từng nghĩ anh lại tàn nhẫn đến vậy.
“Em muốn bỏ đứa bé này, em không muốn sinh nó ra nữa!” Lý Dịch Đình đột nhiên nói một câu khiến Bách Thâm sững người.
Anh nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Em làm sao vậy? Sao lại ăn nói linh tinh như vậy?”, sau đó quay mặt chỗ khác, thở dài nói: “Tuần sau anh sẽ sắp xếp đưa em đi khám thai.
Bác sĩ là người quen của anh, anh đã hẹn ngày rồi…”
Không đợi Bách Thâm nói hết, Lý Dịch Đình đã cắt ngang: “Anh còn muốn gạt em đến bao giờ?”
Câu hỏi này khiến hai mắt Bách Thâm hơi căng lên, nhưng cũng chỉ nhất thời liền trở về vẻ lạnh nhạt: “Em đang nói gì vậy?”
“Anh còn giả vờ không hiểu ư?” Lý Dịch Đình bật cười, âm thanh chua xót tột cùng.
“Bách Thâm, coi như anh thương xót cho em một lần thôi có được không? Làm ơn…đừng tiếp tục gạt em nữa!”
Giọng Lý Dịch Đình nghẹn lại, Bách Thâm dù không nhìn cũng hiểu, cô đang khóc, khóc rất nhiều.
Âm thanh ấy lần lượt truyền vào tai anh, lưu lại cảm giác khó chịu vô cùng.
“Em biết rồi sao?”
Bách Thâm hỏi, giọng vẫn lạnh nhạt.
Anh quay lại nhìn Lý Dịch Đình, thản nhiên nói: “Đình Đình, xin lỗi! Đêm hôm đó giữa tôi và em thực sự không có gì xảy ra cả.
Là tôi đã gạt em!”
Sau đó, Bách Thâm thấy Lý Dịch Đình rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chân đi về phía anh.
Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã đứng trước mặt anh, trực tiếp tát anh một cái thật mạnh.
“Phùng Bách Thâm! Tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Nếu anh đã không thể yêu tôi, thì ít nhất cũng đừng làm tổn thương tôi! Mười năm rồi, tôi đã ngu ngốc yêu anh suốt mười năm chỉ để sau cùng tôi nhận ra, rằng tôi đã yêu lầm người.”
Lý Dịch Đình mắng một câu, nước mắt chảy xuống một dòng.
Hai bàn tay siết chặt lên cổ áo Bách Thâm run lên, tức giận giằng xé, chỉ hận không thể moi lấy tim anh ra, xem nó có phải được tạo thành từ sắt đá hay không.
Nhưng cho dù cô có đánh anh mạnh ra sao, mắng nhiều thế nào, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như vậy.
Bách Thâm thậm chí còn không nhìn Lý Dịch Đình, thấp giọng nói đúng ba từ: “Tôi xin lỗi!”, sau đó quay lưng đi mất.
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, Lý Dịch Đình khóc đến gục ngã.
Cô quỳ dưới sàn, cơ thể nhỏ bé không ngừng run lên.
Rời khỏi phòng, Bách Thâm lại lái xe đi.
Anh không biết đi đâu, tiếng khóc của