Trong phòng xác, Bách Thâm đứng như người mất hồn, đôi mắt khô rát mệt mỏi nhìn Lý Dịch Đình rất lâu.
Kể từ lúc xác cô đuoc chuyển vào đây, anh đã luôn nhìn cô như vậy.
Căn phòng này rất lạnh, khiến da thịt cô vì thế cũng lạnh buốt như băng.
Nắm lấy tay Lý Dịch Đình, Bách Thâm có muốn khóc thì nước mắt cũng không rơi xuống được nữa, nhất thời đã khô cạn cả rồi.
Hít một hơi thật sâu, Bách Thâm cố nén lại từng mạch cảm xúc đang vỡ vụn trong tim mình, đưa tay vào túi áo lấy nhẫn cưới ra, chậm rãi đeo lại vào ngón áp út của Lý Dịch Đình.
Sau đêm hôm đó, cô đã bỏ đi, để lại chiếc nhẫn này ở trên bàn.
Kể từ ngày hôm đó, Bách Thâm lúc nào cũng giữ nó trong người, định đợi một dịp nào đó sẽ trực tiếp đeo nó vào cho cô.
Chỉ là anh không ngờ, anh lại đeo nó trong hoàn cảnh như thế này.
Không có ánh mắt xúc động của Lý Dịch Đình, không có những cái ôm đầy hạnh phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Dịch Đình giờ đây chỉ nằm yên bất động trước mặt anh, không hờn, không oán, cũng không trách, không khóc nữa.
Bách Thâm siết chặt tay Lý Dịch Đình đến run lên, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Bách Thâm chủ động thật lòng hôn cô.
Và cũng chính là lần cuối cùng!
Từ nay về sau, cuộc đời của anh đã vắng đi Lý Dịch Đình.
Những buổi cơm muộn của anh sẽ vĩnh viễn không còn có hình bóng chờ đợi của cô.
Cũng không có những dòng tin nhắn lặp đi lặp lại hàng chục lần với cùng một nội dung, nhắc nhở anh đừng lo công việc mà không giữ gìn sức khoẻ.
Nụ hôn trên môi Bách Thâm bỗng chôc trở nên mặn đắng, sau đó mới nhận ra, nước mắt từ lúc nào lại tuôn ra ướt đẫm.
Ngón tay anh lướt qua cánh môi lạnh ngắt của Lý Dịch Đình, nỗi đau lần nữa bộc phát, khiến người anh run lên, gục đầu lên trán cô, khóc không thành tiếng.
Lúc này, cửa phòng mở ra, người bước vào là bố mẹ của Lý Dịch Đình.
Bà Lý vừa nhìn thấy Bách Thâm ôm xác con gái, liền mất hết bình tĩnh chạy đến vừa đánh vừa khóc.
“Trả Đình Đình lại cho chúng tôi! Cậu mau trả con bé lại đây! Là do cậu, đáng lẽ chúng tôi không nên gả con bé cho cậu!”
Bách Thâm không hề né tránh, chỉ nhắm mắt đứng yên, mặc cho bà Lý tát thẳng vào mặt mình.
Ông Lý tuy đau buồn không kém, nhưng vẫn đủ tỉnh táo bước tới ngăn cản vợ.
“Đừng! Bà làm như vậy, Đình Đình sẽ rất đau lòng! Chúng ta đều biết, Đình Đình không bao giờ muốn cậu ta phải chịu bất cứ tổn thương nào cả!”
“Con bé rất yêu Bách Thâm, cả tôi và bà đều biết rất rõ mà!”
Cánh tay bà Lý buông dần, sau đó không nén được, ôm lấy xác Lý Dịch Đình khóc nấc từng cơn.
Bách Thâm không thể nói được gì, cổ họng giống như bị nghẹn lại một khối, thở thôi cũng khó khăn.
Anh nên nói với hai người họ câu gì mới đúng đây?
Xin lỗi ư?
Xin lỗi vì đã không yêu thương Lý Dịch Đình thật lòng, xin lỗi vì đã khiến cô chịu quá nhiều tổn thương trong suốt mười năm qua.
Xin lỗi…vì đã yêu cô quá muộn!
Bách Thâm không thể nói được, thậm chí cả mặt mũi để ngước nhìn bố mẹ Lý Dịch Đình anh cũng không có can đảm.
Bách Thâm lùi lại vài bước, sau một cái gập người đầy thành khẩn, anh cũng rời đi.
Tiếng khóc của ông bà Lý bám theo Bách Thâm suốt cả một đoạn hành lang dài thượt, khi anh ra đến xe, đã không thể gắng gượng được nữa mà khuỵ xuống.
Hai tay bám chặt lên thân xe đến run lên, trong đầu bỗng nhiên hiện về hình ảnh kinh hoàng mà anh đã tận mắt nhìn thấy.
Chiếc xe ấy rõ ràng cố ý lao đến, mục tiêu tấn công rõ rệt chỉ có mỗi một mình Lý Dịch Đình.
Vốn dĩ chuyện này, Bách Thâm còn chưa muốn thực hiện ngay bây giờ mà đợi sau khi Giang Triết Hàn bị tống giam, Trạch Lam bị bắt, anh mới ra tay.
Nhưng xem ra không còn gì phải do dự nữa, cái mạng của Giang Cẩn Quỳ sau cùng phải thuộc về tay Bách Thâm anh mà thôi.
Lúc này, di động trong túi đột ngột rung lên, nhìn số máy đang gọi đến, anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới nghe máy.
Bên kia, là giọng nói có phần yếu ớt của Phùng Ái Ninh truyền tới: “Bách Thâm, em đang ở đâu?”
Nhưng Bách Thâm không trả lời vào trọng tâm, ngắn gọn nói: “Chị cứ nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để cho em.”
Phùng Ái Ninh nằm trên giường, trên mũi vẫn còn ghim ống thở.
Cố dùng chút hơi sức vừa mới hồi phục chưa lâu khuyên Bách Thâm: “Chuyện của