Có lẽ là do Tôn Nghị quá chú ý đến mấy con vịt đang không ngừng làm phiền mình, nên lúc sau lại cảm thấy xe đi khá nhanh, mất một lúc đã đến nơi.
Tố Dĩ Dĩ xuống xe, còn không quên cúi đầu ríu rít với chú Xuân: “Cảm ơn chú!”
“Cảm ơn cái gì chứ! Lần nào gặp con cũng khách sáo như vậy làm chú cảm thấy xa lạ quá đấy!”
Ở phía sau, Tôn Nghị và hai người kia cũng đã bước xuống.
Giống như Tố Dĩ Dĩ, cả ba người đồng loạt gật đầu cảm ơn chú Xuân.
Chú Xuân nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Tôn Nghị, quay qua hỏi Tố Dĩ Dĩ: “Bạn trai của con à?”
Tố Dĩ Dĩ vừa nghe xong, cả người suýt nhảy dựng lên: “Dạ… không phải đâu chú!”
“Ngại cái gì!”
Chú Xuân bật cười, còn nháy mắt một cái: “Lớn cả rồi chứ nhỏ bé nữa đâu! Với lại… cậu ta đẹp trai quá thế kia, con không lấy, cô khác sẽ lấy đấy!”
“Chú Xuân à…”
“Được rồi! Chú còn có việc đi trước.
Hẹn vài ngày nữa chú với dì sẽ qua chơi.”
Chú Xuân nói xong thì cũng lái xe đi mất, lúc này Tố Dĩ Dĩ lén nhìn qua Tôn Nghị mới phát hiện, người dân xung quanh ai đi ngang cũng đều đưa mắt nhìn anh.
Cô khép mắt thở dài, về đến đây mà ăn mặc như ba người bọn họ, không bị chú ý mới lạ.
“Này…”
Tố Dĩ Dĩ đến gần, ái ngại gọi một tiếng.
Tôn Nghị không hỏi, im lặng chờ cô nói.
Tố Dĩ Dĩ nhìn anh, nét mặt có hơi lúng túng: “Không muốn bị nhìn nữa thì đi thôi!”
Chưa đến hai giây, Tố Dĩ Dĩ nói xong liền quay lưng đi.
Tôn Nghị nhanh chân đi ngang hàng với cô, để A Huy và Lương Trung ở sa mang hành lý.
Lúc này khi hai người đã đi ngang hàng rồi thì lại trở thành tâm điểm bàn tán của cả thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người quen khắp thôn từ nhỏ đến lớn chỉ cần thấy Tố Dĩ Dĩ liền giơ tay.
Câu đầu tiên là chào, câu thứ hai là hỏi “Dẫn bạn trai về ra mắt gia đình à?”
Từ chỗ này đến nhà cũng không xa, Tố Dĩ Dĩ thực sự không đếm nỗi mình đã bị hỏi như vậy bao nhiêu lần.
Cô thì xấu hổ, còn Tôn Nghị mỗi lần được hỏi đều tỉnh bơ, giống như không có vấn đề gì.
Đi khoảng hơn năm phút, Tố Dĩ Dĩ dẫn ba người kia dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, mái ngói màu đỏ và tường vôi có lẽ là hai thứ đặc trưng nhất ở đây.
Tôn Nghị thực sự cảm thấy khung cảnh ở đây rất bình yên và gần gũi, đã rất lâu mới có lại được loại cảm giác dễ chịu này.
Tố Dĩ Dĩ còn chưa đi đến cửa, miệng đã gọi lớn: “Cha, mẹ, Tiểu An, con về rồi!”
Ở bên trong, một cậu thanh niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy ù ra, lao thẳng đến ôm chằm lấy Tố Dĩ Dĩ, vui mừng đến mức như sắp hét lên.
“Chị về rồi! Nhớ muốn chết!”
“Thằng nhóc, lớn xác quá rồi, chị không bế nỗi mày nữa đâu!”
Tố Dĩ Dĩ cười, khổ sở vỗ vào lưng Tiểu An hai ba cái.
Một lúc sau, cha mẹ của Tố Dĩ Dĩ là bà Diệp và ông Phục mới đi ra.
Người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc dài điểm bạc được búi gọn vội vàng ôm lấy Tố Dĩ Dĩ.
“Về đột xuất như vậy, không báo trước để cha ra đón?”
“Không cần đâu mẹ! Con đi với bạn!”
Tố Dĩ Dĩ vừa nói xong, giọng Tôn Nghị ở phía sau đã cất lên: “Chào bác gái! Lâu rồi không gặp!”
“À… là cậu à!”
Bà Diệp vẫn còn nhớ, khoảng thời gian khi Tố Dĩ Dĩ nằm viện, hôn mê suốt mấy năm trời, đều là do người đàn ông này thay hai ông bà già chăm sóc con gái.
Ban đầu bà và chồng rất giận Tôn Nghị, hết mắng rồi đánh, nhưng về sau thấy Tôn Nghị rất chân thành, cho nên cũng không muốn oán trách nữa.
Người biết hối lỗi, làm lại chưa bao giờ là muộn cả.
“Bác vẫn còn nhớ cháu sao?”
Tôn Nghị cười hỏi, bà Diệp liền vui vẻ nói: “Sao mà không nhớ được.
Cha của Dĩ Dĩ vẫn thường xuyên nhắc cậu đấy!”
“Kìa mẹ…”
Tố Dĩ Dĩ hơi ngại, muốn lên tiếng ngăn lại thì ở sau nhà, ông Phục mới lên tiếng: “Mẹ cái gì? Cha vẫn muốn được một lần nhậu với cậu ta một bữa thật say đấy!”
“Chào bác trai!”
Tôn Nghị vừa cúi đầu, ông Phục đã đi tới, thẳng thừng khoác vai anh, phấn khích nói: “Tôn Nghị, lại đây…”
Ông kéo Tôn Nghị đi vào trong nhà, thái độ cực kỳ tự nhiên: “Tôi có bình rượu rất ngon, tháng trước mua ở thôn trên, còn để trong tủ chưa động đến.
Tối nay ăn cơm xong, tôi với cậu sẽ uống cho đã!”
“Cha… cha à!”
Tố Dĩ Dĩ khổ sở muốn gọi họ lại, nhưng bà Diệp kéo tay cô: “Dĩ Dĩ, đừng có như vậy! Cha của con gặp lại cậu ta, ông ấy vui lắm đấy!”
“Nhưng mà… hình như mọi người đang hiểu nhầm rồi…”
Tố Dĩ Dĩ muốn giải thích, lần nữa bị chặn lại: “Hiểu nhầm cái gì chứ! Người ta đưa con về đến tận chỗ xa xôi này thì con phải biết ý người ta mà nắm bắt.
Lớn cả rồi, bây giờ không lấy chồng thì chừng nào mới lấy?”
“Mẹ…”
“Không nói nữa! Vào nhà đi!”
Bà Diệp kéo tay Tố Dĩ Dĩ, sẵn tiện quay qua nói với A Huy và Lương Trung: “Hai cậu cũng vào trong đi!”
“Tiểu An à, giúp hai anh xách hàng lý vào trong!”
Khi vào trong nhà rồi Tố Dĩ Dĩ mới phát hiện, Tôn Nghị và cha của cô đang cùng nhau ngồi ở nhà sau, không biết là nói về việc gì mà sắc mặt người nào cũng tốt.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ, cha mẹ của cô lại thích Tôn Nghị nhiều như vậy.
Nhìn vào thái độ của hai người họ, cô cũng đủ biết họ đã nhắm sẵn Tôn Nghị vào vị trí con rể này từ lâu rồi.
Việc này thực sự khiến Tố Dĩ Dĩ dở khóc dở cười, vốn dĩ Tôn Nghị nói muốn theo đuổi cô, cô còn làm giá chưa gật đầu kia mà.
Bây giờ về đến nhà, lại được đích thân bậc phụ mẫu gật đầu, gần như là đem cô gả đi ngay lập tức không bằng.
Tố Dĩ Dĩ tắm rửa xong, đầu óc phần nào cũng giãn ra một chút.
Cô ra khỏi phòng, định đi tìm Tiểu An nói chuyện phím, lại vô tình nhìn qua cửa sổ, thấy Tôn Nghị đang giúp cha của cô đóng lại cái xe đẩy thóc.
Không biết Tố Dĩ Dĩ đang nghĩ gì, bước chân cô dừng lại, tựa hồ bị hình ảnh mạnh mẽ ở ngoài kia níu giữ, không thể đi tiếp được.
Tố Dĩ Dĩ nép sau rèm cửa, lén quan sát từng động tác của Tôn Nghị.
Bởi vì hoạt động mạnh, trời lại đang hửng nắng nên mồ hôi đổ ra khá nhiều.
Chiếc áo sơ mi của anh không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, vải áo dính sát vào da thịt, vô tình để lộ những đương cơ đầy mạnh mẽ ở bên trong.
Hai mắt Tố Dĩ Dĩ tập trung đến mức nhìn mà không chớp mắt, dáng vẻ bây giờ của Tôn Nghị thực sự quá nam tính.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi tuỳ tiện rũ ra trước trán, gương mặt điềm đạm hằng ngày bỗng chốc trở nên quyến rũ một cách kỳ lạ.
Tố Dĩ Dĩ càng nhìn, mặt càng