Ám Hương

Chương 37


trước sau

"Ông chủ...cổ..cổ của ngài làm sao thế này?" giọng Quân Nhu hốt hoảng thốt lên khi thấy trên cổ của Giang Cẩn Quỳ là một dấu răng sâu hoắm, hơn nữa vẫn còn rớm máu.

Trái lại với sự lo lắng của cô, Giang Cẩn Quỳ vẫn một nét lạnh lùng nguyên thuỷ nhất, vừa đi lên cầu thang lại vừa bâng quơ đáp: "Chơi dao thì cũng có ngày bị đứt tay! Lên giường với gái bao nhiêu lâu nay, thỉnh thoảng một lần bị thương cũng không có gì là lạ chứ?"

Giang Cẩn Quỳ nhìn Quân Nhu với cặp nhãn khí lãnh đạm, hằn lên nơi đáy mắt của anh chẳng có lấy một chút hình bóng của cô, chỉ là sỏi đá cằn cõi như hoang mạc. Sự vô tình này của anh, không ngờ lại xa cách đến đau lòng.

Cô cố giấu cảm xúc của mình, vội cúi mặt mà nói: "Là do tôi nhiều chuyện! Xin lỗi ngài!"

"Được rồi! Không có gì thì đi nghỉ sớm! Tôi chuẩn bị có việc quan trọng giao cho cô." Giang Cẩn Quỳ lạnh nhạt buông ra một câu rồi đi mất. Nhìn bóng lưng cao lớn trong bộ âu phục màu đỏ thẫm của anh khuất xa dần, lòng dạ Quân Nhu theo từng hồi tim thổn thức mà cũng dần rạn nứt.

"Xoảng" một cái.

Chiếc tách bằng sành trên tay của Quân Nhu bị rơi xuống đất vỡ tan tành. Mãi lo suy nghĩ về chuyện đêm qua, cô bị nước nóng đang rót ra từ chiếc bình thuỷ điện làm cho bàn tay bị bỏng đến đỏ rát.

Cô giật mình đến cả đánh rơi luôn tách cafe còn chưa kịp pha xong, vội đưa bàn tay đỏ ửng của mình vào dưới vòi nước lạnh. Quân Nhu bực dọc cắn môi ấm ức...

Chợt, phía sau lưng là một chất giọng trầm ổn truyền đến, như vừa trêu ghẹo, lại vừa châm biếm.

"Nếu để ông chủ biết cô dạo gần đây hay thẫn thờ như kẻ mất hồn, thì chắc chắn mọi hành động của cô trong các kế hoạch đều sẽ bị gạch tên thẳng tay!"

Tá Đằng chậm rãi khuấy đảo tách cafe nóng hắn vừa mới pha xong, lại càn rỡ cười lên khi nói ra một câu đầy ẩn ý. Hắn dựa lưng vào tường, thong thả nâng tách cafe lên ngang mũi mà hít nhẹ hương thơm ngào ngạt đang lan toả.

Quân Nhu vốn dĩ đang có sẵn lửa giận trong lòng, nay vừa bị bỏng lại còn bị người khác mang ra trêu chọc, quả thực hoả diệm trong lòng cô đã bị khơi màu bốc cháy dữ dội.

Cô cầm con dao tỉa rau củ kế bên lên, một lực nhắm thẳng vào vai Tá Đằng mà phóng mạnh một cái. Nhưng thân thủ của tên người Nhật này nhanh nhẹn vô cùng, đường đường là tay thủ hạ thân cận nhất của Giang Cẩn Quỳ thì làm sao có thể làm mất mặt ông chủ của mình chỉ bằng màn phóng dao tệ hại này.

Tá Đằng né sang một bên, mũi dao nhọn ghim chặt vào vách. Hắn còn không thèm nhìn vào Quân Nhu, nhấp nhẹ một ngụm cafe, hắn cười nhạt nhẽo: "Thiết nghĩ cô nên dành thời gian để luyện tập cho bản thân còn tốt hơn là đi suy diễn những thứ không cần thiết!"

Nơi cổ họng của Quân Nhu hệt như bị mắc một khối tức giận đến nghẹt thở. Cô gằn giọng mà nói với tên người Nhật tự đắc kia một câu: "Tá Đằng! Tại sao anh cứ mãi chen vào chuyện riêng của tôi vậy chứ? Tôi làm gì thì mặc xác tôi...Đừng tự cho rằng chúng ta cùng một phe thì anh lại có thể can thiệp vào cuộc sống của tôi."

Một tiếng cười giòn giã được nhả ra rồi cũng nhanh chóng tan đi. Tá Đằng một chân chéo qua rất thoải mái, tách cafe được hắn xoay đảo nhẹ nhàng. Hắn lạnh lùng đáp trả: "Có lẽ cô hiểu nhầm ý của tôi rồi chăng Quân Nhu. Tôi không có hứng thú để xen vào chuyện của cô! Tôi chỉ lo cho ông chủ khi phải có một tên thủ hạ yếu kém..."

"Bụp" một cái, lại thêm một con dao khác lớn hơn ghim thẳng vào vách tường. Tá Đằng vẫn tránh được một cách dễ dàng, nhìn nụ cười ngạo mạn của hắn, Quân Nhu lại thêm sôi máu mà mắng: "Tôi cảnh cáo anh, ngưng ngay việc xem thường người khác. Nếu không, có ngày tôi sẽ liều mạng giết chết anh...Tôi không đùa đâu!"

"Tôi có bảo cô đùa sao?" giọng Tá Đằng nhàn nhã thốt ra. Hắn đứng ngay ngắn trở lại, chậm rãi tiến đến phía Quân Nhu mà nói: "Việc phóng thẳng hai mũi dao nhọn về phía đồng đội của mình một cách không do dự như vậy, đủ chứng tỏ cô là kẻ nhẫn tâm, máu lạnh đến cỡ nào!"

"Biết vậy thì đừng có mà trêu chọc tôi mãi như thế!" Quân Nhu trừng mắt nhìn hắn. Khi bóng dáng của cô lướt qua, Tá Đằng lại vội lên tiếng.

"Cô không muốn biết vết thương đêm qua trên cổ của ông chủ là do ai gây ra sao?"

Bước chân của Quân Nhu chợt khựng lại, rãnh môi Tá Đằng lén cười sau lưng cô. Quả nhiên, thứ duy nhất nắm giữ được tâm tình dậy sóng của phái nữ chỉ có người mà họ để tâm nhất.

Quân Nhu chầm chậm xoay lưng, cô nghiêm nghị nhìn trực diện vào Tá Đằng mà nói: "Nếu anh dám trêu đùa, tôi sẽ không tha cho anh."

Đặt tách cafe xuống mặt bếp được lót đá hoa cương láng bóng, Tá Đằng hai tay khoanh trước ngực, thoải mái đáp trả: "Vậy thì hãy tự mình đi kiếm Lưu Trạch Lam...để kiểm chứng xem tôi có nói đùa với cô hay không?"

"Lưu Trạch Lam!?" đầu lông mày của Quân Nhu thoáng cau lại, biểu diện đầy sững sốt.

Tá Đằng lúc này đi ngang qua người cô, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô hai cái rồi lại tiếp: "Kẻ dám in dấu lên người ông chủ...chính là cô ta!"

Bóng dáng Tá Đằng đã khuất dạng sau lối cửa, vậy mà câu nói khi rồi của hắn vẫn cứ đeo bám dai dẳng bên tai Quân Nhu. Hàng mi cong khẽ run nhẹ một cái, đôi bàn tay thoáng chốc siết chặt. Trong đôi nhãn khí mập mờ những tia tối tăm vô định, trên đời này, có lẽ thứ đáng sợ nhất chính là lòng đố kỵ, ghen ghét của một con người. Mà điều này lại càng đáng sợ gấp bội khi nó lại được nhen nhóm cháy lên bởi Ngô Quân Nhu - cô gái có thể vì thứ tình cảm mà mình tôn sùng sẽ liều mạng để đánh đổi mọi thứ!

***

"Tránh ra...mở cửa ra cho tôi!"

Tiếng thét của Giang Triết Mỹ làm dậy sóng cả một vùng đất thanh vắng. Cô cứ không ngừng nhào tới đám thủ hạ đang giữ cổng, hết cào cấu lên mặt bọn chúng rồi la hét. Nhưng bọn chúng cứng đầu vô cùng, dẫu cho mặt mũi tên nào cũng ít nhất bị móng tay của cô cào trầy xước vài ba đường, một bước chân di chuyển chúng cũng không có.

"Tiểu thư! Mời cô đi cho! Tứ thiếu không có trong dinh thự. Hơn nữa, ngài ấy cũng cấm tuyệt đối không để tiểu thư bước vào nơi này nửa bước!"

Một tên trong đám thủ hạ lên tiếng, cái giọng khàn khàn, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng trong bộ âu phục màu đen khiến tất thẩy bọn họ đồng loạt trở nên đáng sợ hơn bao con người khác ở ngoài xã hội.

Tố Dĩ Dĩ đứng sau lưng, vội đi đến kéo lấy cánh tay Giang Triết Mỹ mà nhỏ giọng khuyên bảo: "Mỹ Mỹ! Bình tĩnh đi. Cứ thế này không phải cách! Chúng ta tạm lánh một chút..."

"Nhưng...nhưng mà!"

"Đi...mau lên!"

Mặc cho vẻ mặt không hợp tác của Giang Triết Mỹ đang trưng ra, nhưng cô vẫn bị Tố Dĩ Dĩ lôi đến phía chiếc xe đỗ ngay gần đó, đẩy cô ngồi vào trong rồi đóng sầm cửa.

Tố Dĩ Dĩ cũng nhanh chóng trở vào trong xe, ngồi lên chiếc ghế kế bên vô lăng, cô thì thầm vào tai Giang Triết Mỹ: "So với việc em đi tốn hơi sức đôi co với đám thủ hạ kia, thì ngồi trong đây chờ đợi và quan sát vẫn là tốt hơn!"

Giang Triết Mỹ hậm hực trong lòng, vốn tính tình được nuông chiều từ bé, điều mà cô muốn làm thực sự phải đều được thuận theo ý cô. Bây giờ, lại bị một đám thủ hạ kia ngăn cản ra mặt, phút chốc khiến cô bất mãn vô cùng.

Nhìn lên đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình vội nhìn cô gái đang ấm ức kế bên với tia mắt e ngại mà nói: "Mỹ Mỹ! Hôm nay công ty có cuộc họp nội bộ đó...Em thực sự.."

"Chị lo gì chứ! Có em chống lưng cho chị. Đố ai dám đuổi hai chị em mình..." Giang Triết Mỹ tự tin đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía dinh thự nguy nga tráng lên trước mặt.

Mép môi Tố Dĩ Dĩ giật nhẹ, cô lấp bấp: "Nhưng thân phận của em trong công ty không một ai biết kia mà. Như vậy thì có vẻ đã quá liều lĩnh..."

Giang Triết Mỹ quay sang nhìn Tố Dĩ Dĩ, lại nghiêm túc nói: "Vậy thì chỉ cần làm rõ danh tánh là được chứ gì. Bọn người trong cái công ty này ăn hiếp em cũng không ít. Có vẻ cũng nên đến lúc khai sáng cho họ được rồi..."

Nói xong, Giang Triết Mỹ tiếp tục ngã lưng nhìn ra cửa xe. Tố Dĩ Dĩ mím môi, bàn tay khẽ siết lấy túi xách trên đùi mình. Cô cùng với cô đồng nghiệp của mình nhìn về phía dinh thự, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự kiên định đến cùng.

"Vì an nguy của chị em Trạch Lam...Dù có mất việc cũng chẳng có gì to tát! Nghỉ thì nghỉ...." câu nói quyết tâm vang lên trong đầu, Tố Dĩ Dĩ hít một hơi rồi thở mạnh, đáy mắt sáng rực một tia hi vọng mỏng manh nhưng vô cùng mạnh mẽ.

***

Khách sạn T.W

"Mặc vào, nhanh lên!"

Giang Triết Hàn vừa nói, thuận tay vừa ném một túi giấy màu be nhạt lên giường. Trạch Lam ngồi ôm chăn bông trong một góc, đưa mắt nhìn vào thứ hắn vừa ném cho cô, sắc diện nhợt nhạt, tâm trí vẫn còn mệt mỏi sau hai trận lăn giường cuồng nhiệt, cô thất thần hỏi hắn: "Nói đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới thả Phù Dung?"

"Không bao giờ!" Giang Triết Hàn tàn nhẫn trả lời một cách dứt khoát, Trạch Lam hoang mang nhìn hắn. Trong đôi nhãn khí lãnh khốc kia, quả thực không tồn tại một chút do dự nào ở đó.

Cô cảm thấy khiếp đảm con người này, cô không hiểu, chẳng lẽ hắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bề thế như vậy, ngay cả những điều căn bản nhất cần có của một con người đó là lòng nhân ái và tình thương...hắn cũng không có hay sao?

Giang Triết Hàn cài xong khuy áo sơmi, hắn xoay qua một tay nắm lấy áo vest màu lam sẫm khoác nhanh lên người. Đôi mắt lạnh lùng như mặt sông băng ngày đông nhìn vào Trạch Lam, ngang nhiên đón nhận ánh mắt hận thù của cô không hề nao lòng mà nói: "Ngày nào cô còn ý định trốn thoát khỏi tôi, ngày đó con bé vẫn phải chịu chung số phận."

"Tôi..tôi sẽ không trốn nữa! Nhất định sẽ không bỏ trốn. Anh thả Phù Dung đi đi, con bé vô tội!" Trạch Lam cố hạ mình van nài hắn. Nhưng Giang Triết Hàn lại nhẫn tâm một lúc đạp đỗ mọi sự thành khẩn nơi cô chỉ bằng một cái nhếch môi lạnh nhạt.

"Cả cô và nó...đều có tội như nhau. Và tội của các người chính là sinh ra đã làm con gái của Lưu Đình!"

Hai hốc mắt Trạch Lam nhanh chóng đỏ rát, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được. Trong âm giọng lẫn khí sắc của Giang Triết Hàn, mỗi lần nhắc đến cha của cô, hắn đều mang một sự căm hận đến tận cùng.

Mà sự hận thù này, cô căn bản không thể nào hiểu được...rốt cuộc Lưu gia của cô và hắn đã có một mối thâm thù đại hận nào trong quá khứ? Để dẫn đến hai chị em cô phải hứng chịu hoàn cảnh bất hạnh của ngày hôm nay...

"Anh nói đi...cha của tôi đã làm lỗi gì với anh, để bây giờ anh lại mang hai chị em tôi ra mà hành hạ?" Trạch Lam phẫn uất vừa khóc vừa gào lên, một tay cô cầm lấy chiếc túi giấy kia mà ném thẳng về phía Giang Triết Hàn.

Chiếc túi va vào lưng hắn một cái rồi rơi xuống sàn nhà, chiếc hộp giấy ánh bạc khá to bị rơi khỏi túi, nắp hộp cũng bị bung ra khiến bộ
đầm bên trong cũng rơi luôn ra ngoài.

Bóng lưng của Giang Triết Hàn lạnh lẽo chẳng kém gì diện dung của hắn, mỗi gang mỗi tấc ngự trên người hắn đều toát lên một sự lãnh đạm, vô tình bất diệt.

Hắn cúi xuống, đưa tay nhặt lấy chiếc đầm bị rơi quá nửa khỏi hộp mà cầm lên. Năm ngón tay thoáng siết chặt lấy thứ đang được nắm giữ, thanh âm trầm như sóng ngầm dưới lòng đại dương khẽ cất lên, đầy phẫn khí.

"Tội lỗi mà ông ta gây ra...cô nghĩ tôi sẽ kể hết chỉ bằng lời nói hay sao?"

"Sao...sao chứ!"

Cửa miệng Trạch Lam hơi lấp bấp khi cảm nhận được một bầu sát khí đang tản ra mạnh mẽ từ Giang Triết Hàn. Hắn quả thực đang ngầm nổi giận, từng dòng mạch máu chảy trong cơ thể hắn dường như cũng muốn hoá đông lại.

Hắn chậm rãi xoay người, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trạch Lam. Mạnh tay ném thẳng chiếc đầm vào mặt cô mà gằn giọng đe doạ: "Tôi cho cô hai phút để chuẩn bị tất cả, tốt hơn hết cô nên nhìn sắc mặt của tôi mà xử sự cho đúng đắn! Tôi vốn không phải dạng người đủ kiên nhẫn để nói chuyện bằng lời nói..."

"Rầm" một cái.

Cánh cửa phòng bị hắn một lực đóng mạnh. Trạch Lam ngồi thừ mặt trên giường, cô đưa mắt nhìn chiếc đầm đẹp đẽ, trang nhã màu trắng trước mắt mà cắn môi nhẫn nhịn.

Tuy cổ họng chẳng phát ra bất kì tiếng khóc nào, vậy mà nước mắt tuyệt nhiên cứ lăn dài trên đôi má phấn đã nhợt nhạt. Bàn tay run run cầm lấy bộ đồ vừa được Giang Triết Hàn cho người mua về, chiếc đầm với chất liệu silk tulle mềm mại lại bồng bềnh sang trọng, điểm xuyến trên thân váy là những hạt đá ánh bạc lấp lánh trông bắt mắt vô cùng.

Cánh môi thoáng va vào nhau một cách kiềm nén, Trạch Lam khép mắt thật nhẹ. Cô bước ra khỏi tấm chăn bông, bàn chân sưng đỏ vì đôi giày cao gót hàng bình dân cứng ngắt khẽ chạm xuống thảm nhung mát lạnh dưới sàn nhà.

Cô đi vào phòng tắm, chầm chậm nhấc từng bước chân có phần khó khăn khi phải hứng chịu hai trận truy hoan kéo dài dưới sức ép dã thú của Giang Triết Hàn.

Ngâm mình trong bồn tắm với những hương liệu cao cấp bậc nhất, Trạch Lam cố gắng tẩy rửa kĩ càng mọi tấc da thịt bị nhiễm nặng mùi vị hoan ái nhục nhã.

Bàn tay mảnh khảnh điên cuồng chà sát lên cơ thể đến đỏ ửng, cô co gối ngồi gọn trong làn nước ngập ngang đến ngực. Lại một lần, Trạch Lam cô không nén được tủi hổ mà bất lực bật khóc đến uất nghẹn.

Kim dài của chiếc đồng hồ xa xỉ trên tay Giang Triết Hàn lặng lẽ xoay vòng đã hơn năm phút. Hắn mất hết kiên nhẫn khi phải chờ đợi Trạch Lam bước ra khỏi cửa phòng.

Bỏ ra khỏi phòng làm việc trên tầng bốn mươi lăm, hắn đi đến thang máy vội trở lại căn phòng mà hắn vừa rời đi cách đây ít phút. Trước một dãy hành lang của tầng này, hắn đã cho bố trí một dàn thủ hạ đứng canh giữ gắt gao nhằm không cho người bên trong có cơ hội trốn thoát.

Tiếng giày của hắn dồn dập vọng xuống sàn gạch láng bóng, đám thủ hạ vừa thấy hắn đi từ xa đã vội cúi gập người cung kính chào lấy.

Giang Triết Hàn chẳng thèm để tâm đến bất kì ai, cửa phòng được một tên thủ hạ mở ra, hắn đã liền đi vào bên trong mà tức giận lớn giọng: "Lưu Trạch Lam, cô quả nhiên không xem mọi lời nói của tôi ra gì?"

Mọi thứ trước đôi nhãn khí đang ngùn ngụt bốc cháy của hắn đều mang một sự im lặng như nhau. Không người đáp trả, chỉ nghe tiếng nước chảy đều đều vọng ra từ phòng tắm. Giang Triết Hàn đi đến trước cửa, còn không nói thêm lời nào, hắn đã đưa chân đạp tung cánh cửa ấy ra.

"Lưu Trạch Lam, cô..."

Giọng nói đầy tức giận của Giang Triết Hàn thoáng ngập ngừng, khi cảnh tượng trước mắt quả thực có phần khiến hắn sững sốt.

Trạch Lam một thân trần trụi nằm bất động trong bồn tắm, gương mặt chìm hẳn xuống mực nước dâng cao tràn khỏi thành bồn. Hắn căng mắt, lập tức đi đến đưa tay kéo toàn bộ cơ thể của cô trồi khỏi mặt nước.

Thân người nhỏ nhắn của Trạch Lam nằm gọn trong vòng tay của Giang Triết Hàn, hắn vỗ nhẹ vào một bên gương mặt đã lạnh ngắt từ lúc nào của cô mà cao giọng gọi: "Trạch Lam...tỉnh dậy đi....!"

Vang vọng xung quanh hắn bây giờ chỉ có mỗi giọng nói của hắn vọng lại trong bốn bức tường nơi phòng tắm. Hắn đưa ngón tay ngang mũi của Trạch Lam, liền hơi cau mày khi nhận ra không một hơi thở nào được cô nhả ra.

Đặt cô nằm xuống sàn gạch, hắn kề tai lên để xác định nhịp tim nơi ngực của cô. Lại lần nữa, hắn căng mắt khi lẫn nơi tim của cô cũng đã ngừng đập.

"Chết tiệt!"

Giang Triết Hàn cắn môi chửi nhẹ một tiếng, sau đó hắn tức tốc bắt đầu thực hiện thao tác ép tim và hô hấp nhân tạo ngay cho Trạch Lam. Bầu không khí hiện giờ vốn dĩ đã se lạnh, nay lại trong một môi trường ẩm ướt ở phòng tắm thì nhiệt độ dĩ nhiên lại càng bị hạ thấp hơn. Tuy là vậy, nhưng nơi trán của Giang Triết Hàn đã lấm tấm vô số giọt mồ hôi đọng lại trên đó.

Chỉ một lúc sau, thật nhanh, khi lần tiếp theo Giang Triết Hàn muốn áp môi thực hiện việc hà hơi cho Trạch Lam thì cô bắt đầu ho lên sặc sụa. Từng ngụm nước từ cửa miệng thi nhau trào ra ngoài, cô lật người sang một bên, vừa ho lại vừa đưa tay vuốt lên lồng ngực.

Giang Triết Hàn thở nhẹ một cái, nơi tâm trán phần nào đã được thả lỏng. Hắn không hỏi thêm điều gì, chỉ lẳng lặng đứng lên mà nói: "Cho dù cô có bước hai chân qua quỷ môn quan, tôi cũng có cách kéo ngược cô trở lại. Bởi thế, đừng ngu ngốc mà nghĩ đến việc tự tử..."

Hai mắt Trạch Lam hơi nhíu lại đầy khó hiểu, trong nhận thức còn sót lại cuối cùng của cô, cô đang ngồi ngâm mình trong bồn tắm thì đột nhiên lại thấy đầu óc mình xoay chuyển không ngừng. Mọi không gian trước mặt cô khi đó bỗng chốc tối sầm lại rồi tắt lịm hoàn toàn.

Việc sau đó, quả thực Trạch Lam cô không hề hay biết gì cả. Gì mà quỷ môn quan, gì mà tự tử ở đây. Giang Triết Hàn rốt cuộc đang nói cái quái gì...

Cô mơ hồ nhìn lấy Giang Triết Hàn đang đứng trước mặt mình, mái tóc của hắn có vài sợi bị rơi ra khỏi nếp chải ngay ngắn. Dường như hắn đã vừa rất cật lực làm một việc gì đó, mà đến nổi cả vùng trán kia vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi nhễ nhại.

Cô nhìn lại cơ thể mình, vẫn là không một mảnh vải che chắn, cô liền ngồi co gối trở lại, cố gắng dùng hai tay để che đi những phần nhạy cảm. Toàn thân cô hiện giờ cứ vô thức run lên bần bật, cô cố lên tiếng: "Anh đừng đứng đó giả nhân giả nghĩa. Tôi chẳng ngu ngốc mà dễ dàng chịu thua để đi làm cái việc ngu xuẩn mà anh nói là tự tử...."

Bàn tay đang cầm chiếc khăn lau khô những mảng nước ẩm ướt đọng lại trên áo chợt dừng lại. Giang Triết Hàn nhìn Trạch Lam với một nửa diện dung hoàn hảo, lạnh lùng nói: "Có chết, tốt hơn hết cô nên tránh khỏi tầm mắt của tôi. Bởi vì tôi chỉ muốn được nhìn thấy cô chết dưới tay tôi chứ không phải là bất kì lí do nào khác..."

Cửa miệng Trạch Lam trở nên cứng đơ lạ thường, đối diện với khẩu khí tàn độc cùng sự quyền uy thế lực của Giang Triết Hàn phần nào con người thấp cổ bé họng như cô cũng bị chèn ép đến cùng cực.

Khi cô còn chưa kịp mở miệng để phản bác, Giang Triết Hàn đã đột ngột nắm lấy tay cô mà kéo cô ra khỏi phòng tắm. Đẩy cô nhào về phía giường, hắn lạnh lùng ném lại bộ đầm vào người cô mà nghiêm nghị nói: "Lần này, cô chỉ còn một phút. Sự kiên nhẫn của tôi dành cho cô đã hết...khôn ngoan một chút, ít nhất con bé kia vẫn được yên ổn!"

Không nhìn lấy cô, hắn xoay lưng đi về phía cửa, trước khi bước chân hắn rời khỏi, hắn vẫn mở miệng kiêu căng phun ra một câu đầy khiêu khích:

"Mạng sống của cô vốn dĩ là thuộc về tôi. Tôi có thói quen không muốn món đồ mà tôi vẫn đang xài tốt lại bị hư hỏng. Cứu sống cô trở lại, căn bản chỉ là để tôi tiếp tục có thứ để tiêu khiển...Lời cảm ơn của cô, Giang Triết Hàn tôi không cần!"

"Xoảng" một cái thật mạnh.

Chiếc đèn ngủ đẹp đẽ trên bàn bị một tay Trạch Lam ném vào cánh cửa vừa đóng lại vỡ ra tan nát. Mảnh vụn rơi rớt, vương vãi khắp nơi dưới sàn nhà.

"Có chết tôi cũng không một lần muốn mang ơn của tên cầm thú như anh!" Trạch Lam căm phẫn gào lên, bàn tay điên cuồng ném hết mọi đồ đạc xung quanh mình bay tứ tung khắp phòng. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ, kẻ đã nhẫn tâm ra tay gài bẫy cô, hành hạ cô đến người không ra người, ma không ra ma...hôm nay lại đi cứu sống cô khỏi tiếng gọi của tử thần.

Nhưng dù là thế nào, hình ảnh của tên cầm thú họ Giang kia trong tâm thức của cô vẫn không thể nào khá hơn được. Hắn cứu cô, chẳng qua chỉ là muốn mang cô ra tiếp tục chà đạp.

Trạch Lam ôm đầu một cách điên loạn, rốt cuộc tên Giang Triết Hàn là người hay là hiện thân của một loài quỷ dữ hung ác. Mà ngay đến cả số mạng sống hay chết của cô cũng bị hắn nắm gọn và định đoạt một cách dễ dàng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện