"Cái...cái gì. Con nói sao? Trạch Lam chạm mặt với Tứ thiếu? Chuyện này làm sao có thể chứ!?" giọng Chu Ngọc cao lên bất thường. Sắc mặt đã chuyển xấu đi không hay khi nghe được mọi chuyện từ miệng Tố Dĩ Dĩ.
Nhìn ông, Tố Dĩ Dĩ vội lay lấy cánh tay ông mà gấp gáp: "Bác sĩ Chu, nếu bác biết được chuyện gì thì xin bác nói cho bọn con rõ. Tính mạng của chị em Trạch Lam nằm trong tay bác đấy..."
"Việc này...Chuyện...chuyện này..." Chu Ngọc tháo bỏ mắt kính, tay cầm mảnh khăn nhung lau lau lấy nó. Cả Tố Dĩ Dĩ và Giang Triết Mỹ đều có thể dễ dàng nhận thấy bàn tay nhăn nheo của vị bác sĩ kia đang run rẫy.
Giang Triết Mỹ hai tay đặt lên tách trà trên bàn, chậm rãi lên tiếng: "Bác sĩ Chu, bản thân cháu dù là em gái của Tứ thiếu. Nên cháu càng không thể khoanh tay đứng nhìn anh trai mình làm việc sai trái. Cháu mong bác, hãy nói cho bọn con biết...Rốt cuộc, chuyện xảy ra giữa hai gia đình Lưu gia và Giang gia là gì?"
Chu Ngọc đeo lấy cặp kính lão, ngước mặt nhìn đối diện vào khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn của Giang Triết Mỹ. Nhìn vào ánh mắt dịu dàng lại thành tâm kia của cô, ông cảm nhận được ở cô hoàn toàn không có ác ý.
Bình tĩnh trở lại, Chu Ngọc ngồi hơi khom lưng ra trước. Ông thở dài, gương mặt rộ lên tia khắc khoải mà nói: "Thực ra chuyện gì đã xảy ra giữa Lưu gia và Giang gia, bản thân tôi cũng không được rõ. Chỉ biết, cha của Trạch Lam...ông ấy đã làm một chuyện...không thể chấp nhận được."
"Là chuyện gì vậy bác, bác nói đi..." Tố Dĩ Dĩ dường như lúc nào cũng là người nóng vội. Cô ngồi trên ghế sofa êm như bông, lại chẳng khác nào ngồi trên một nhóm lửa đang cháy rực.
Chu Ngọc nhấp một ngụm trà, mười ngón tay đan vào nhau. Ông nói bằng giọng buồn bã: "Cha của Trạch Lam, ông ấy thực sự là một nhà nghiên cứu giỏi. Cống hiến của ông ấy đối với nền y học không thể kể hết được. Nhưng mà, bác lại không ngờ ông ấy lại đem sự hiểu biết hơn người của mình làm ra những chuyện tán tận đến vậy!"
Giang Triết Mỹ lúc này cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác kì lạ. Cô nhíu mày hỏi lấy: "Có phải, cha của Trạch Lam đã ra tay bắt cóc anh của con không?"
Chu Ngọc không nhìn cô, chỉ chua xót gật đầu. Khoé môi Giang Triết Mỹ nhếch nhẹ, nơi mí mắt bắt đầu nóng rát khó chịu. Cô lại hỏi: "Vậy...rốt cuộc ông ta đã làm gì với anh trai của con? Khiến anh ấy trở thành một con người hoàn toàn khác..."
Câu hỏi của Giang Triết Mỹ như một đòn đánh mạnh vào đầu của Chu Ngọc, phải mất một lúc ông mới có thể định thần trở lại. Đôi bàn tay nhăn nheo đã điểm vài dấu vết đồi mồi khẽ chạm lên tách trà, như cố tìm cho bản thân một thứ gì đó làm ông đủ can đảm dù chỉ là một ít để mở miệng cho những điều sắp nói.
Cơn gió đông bên ngoài lướt qua khung cửa sổ, mảnh rèm cửa màu kem nhạt phất phơ bay nhè nhẹ. Cảnh quang hiện giờ đã bắt đầu lập đông, cái khí tiết lạnh lẽo bao trùm lên toàn thành phố hoa lệ. Màu nắng vàng vọt rọi qua từng tán lá dường như không thể xoá tan được bầu không khí ngột ngạt của hiện tại.
Chu Ngọc run run bờ môi, ông chẳng dám nhìn vào người đối diện. Chỉ đưa đôi mắt ưu tư nhìn xa xăm vào một góc, buồn giọng nói: "Lưu Đình...đã mang công thức sinh học mà ông ấy nghiên cứu ra...tiêm vào người của Tứ thiếu."
"Công thức sinh học?" Tố Dĩ Dĩ lẩm bẩm lặp lại cụm từ mà mình vừa nghe một cách khó hiểu. Nhìn sang cô bạn bên cạnh, cô lại thoáng lo lắng khi thấy sắc diện của Giang Triết Mỹ đã dần chuyển biến xấu đi rõ rệt.
Hai mắt Giang Triết Mỹ ứa đầy thứ nước mặn đắng, chỉ một lần tâm mi dao động nhẹ cũng đã làm cho đôi má phấn ngọt ngào kia nhuốm đầy lệ sầu. Tố Dĩ Dĩ nắm chặt bàn tay đang lạnh đi lúc nào không hay của Giang Triết Mỹ, cố gắng trấn an: "Mỹ Mỹ, em bình tĩnh đi có được không? Tay của em....tay em lạnh ngắt hết cả rồi! Mỹ Mỹ, đừng làm chị sợ!"
Mọi thứ xung quanh Giang Triết Mỹ ngay lúc này dường như đều hoá hư không. Cô không nghe thấy Tố Dĩ Dĩ đang gọi tên mình, không nghe thấy cô ấy đang cố dùng mọi lời để giúp cô khá hơn. Rãnh môi Giang Triết Mỹ hé nhẹ, một lần nuốt lấy mọi sự hoang mang xuống lồng ngực. Cô nhìn Chu Ngọc, đau lòng hỏi: "Công thức sinh học đó...là thứ gì?"
"Đó là..." Chu Ngọc ấp úng, có vẻ trong cuộc đời ông, việc này chính là việc duy nhất mà ông không muốn nhắc đến dù chỉ một lần. Nhưng trước Giang Triết Mỹ - cô là tam tiểu thư của Giang gia. Là cô em gái của vị Tứ thiếu bất hạnh kia, việc cho cô biết nguyên do cũng là nên làm.
Với cả khi việc này còn quyết định sự an nguy và mạng sống của chị em Trạch Lam thì ông thực sự không thể giấu được nữa.
Chu Ngọc lúc này ngẩng mặt, ánh mắt bi thương sau gọng kính khẽ nheo lại. Ông đáp: "Là một loại độc tính! Thứ độc tính ác ôn đó gây ức chế lên tế bào thần kinh của con người, đồng thời tác động trực tiếp đến hóc - môn sinh dục. Làm ham muốn bị đẩy mạnh gấp mười lần, não bộ không thể duy trì chịu đựng các kích thích cực hạn liên tục bị gây ra. Điều này, nếu cá nhân càng cố gắng chịu đựng thì các cơ, dây thần kinh trong cơ thể chẳng khác nào bị kéo căng đến sắp đứt. Đau đớn vô hạn!"
"Vậy nên...chính điều đó đã biến anh hai tôi trở thành một kẻ lập dị. Từ bỏ cả một gia đình để lui tới sống ở một nơi hoang vu hẻo lánh...!!" giọng của Giang Triết Mỹ lúc này đã bắt đầu nghẹn lại. Từng câu từng chữ cô nhả ra đều có vẻ hết sức khó khăn.
Tố Dĩ Dĩ càng siết chặt lấy bàn tay của cô, lần nữa vội gọi lấy tên của cô: "Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ à...."
Khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ còn chưa kịp hết, Giang Triết Mỹ đã một lúc đứng phăng dậy, gạt đổ cả bộ tách trà trên bàn kính rơi rớt xuống sàn gỗ vỡ tan tành.
"Cầm thú....các người là cầm thú. Bọn người mang trên mình bộ mặt của những nhà nghiên cứu, những nhà dược học....lại là thế này hay sao...." Giang Triết Mỹ đau đớn lẫn phẫn nộ gào lên. Cô dường như mất hết bình tĩnh mà suýt thét lên điên loạn.
Quen biết và là đồng nghiệp một khoảng thời gian khá lâu, chưa bao giờ Tố Dĩ Dĩ trông thấy dáng vẻ này của Giang Triết Mỹ. Cô hoảng hốt ghì chặt đôi bờ vai nhỏ nhắn đang run lên từng cơn của cô ấy, nghẹn ngào lên tiếng: "Mỹ Mỹ! Đừng như vậy, nghe chị nói không hả? Em bình tĩnh lại chút đi...."
"Chị bảo em làm sao có thể bình tĩnh được kia chứ?!" Giang Triết Mỹ nổi nóng hất tay Tố Dĩ Dĩ ra khỏi người mình, lại quay mặt lớn tiếng vô cùng. Tuy vậy, cô vẫn không thể ngừng khóc. Cô khóc cho Giang gia một, thì cô lại khóc cho Giang Triết Hàn đến tận mười.
"Thì ra...thì ra bấy lâu nay anh hai tôi đã một mình gánh chịu hết tất cả mọi thứ. Những lần Triết Hàn đau đớn đến chết đi sống lại, những lần anh ấy bị nhốt kín trong phòng, những lần...tôi chỉ nghe được tiếng gào thét đầy thống khổ của anh ấy vang vọng khắp Giang gia...là do các người! Tại sao chứ! Tại sao các người lại mất nhân tính đến như vậy...Tại sao?" Giang Triết Mỹ gần như nổi điên, cô tóm lấy cổ áo của Chu Ngọc không ngừng lay mạnh rồi gào lên mắng chửi.
Chu Ngọc không hề có ý định phản kháng lại hành động đó của cô, nơi đôi mắt già dặn đó của ông cũng đã hằn lên những tia đau thương, xót xa đến tận cùng. Ông nén giọng mình, khép mắt thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, như thể ông vừa tống được một khối đá nặng nề đã đè tức trong lồng ngực mình suốt hơn mười năm nay.
Ông nói: "Là vì Giang lão gia..."
"Ông...ông nói cái gì? Bố của tôi?" giọng Giang Triết Mỹ run run cất lên. Sức lực nơi cổ áo của Chu Ngọc đột ngột bị giảm đi. Cô nhíu mày, đầu óc lại thêm một lần choáng váng. Không đợi cô thắc mắc thêm, Chu Ngọc đã nhìn thẳng vào mắt cô mà đáp: "Mối liên hệ và sự thù hận bắt nguồn từ thời niên thiếu giữa họ tôi quả thực không hề biết rõ. Chỉ biết, Lưu Đình...ông ấy thực sự rất hận Giang Cầm! Nhưng thế lực và tiền tài của Giang lão gia quá lớn, điều đó là rào cản duy nhất khiến Lưu Đình không thể dễ dàng tiếp cận ông ta. Bởi thế...trút mọi sự căm giận của bản thân lên đứa con mà Giang lão gia thương yêu nhất là điều mà Lưu Đình ông ấy có thể làm được!"
Một sự im lặng đến lặng người kéo đến sau câu nói của đó của Chu Ngọc, chẳng còn tiếng mắng chửi hay gào thét. Chỉ có tiếng gió rít qua rèm cửa hay tiếng kim đồng hồ tích tắc xoay đều.
Cái không gian bao quanh Giang Triết Mỹ hiện tại đều bị méo mó đến khó coi. Thần kinh cô như sắp bị đảo lộn, bỏ tay khỏi cổ áo của Chu Ngọc, cô loạng choạng lùi về sau. Tố Dĩ Dĩ vội đỡ lấy cô, hoảng sợ hỏi: "Mỹ Mỹ, em...em không sao chứ?"
Không trả lời, cũng không một lần nhìn lấy ai. Giang Triết Mỹ xoay người đi như người mất hồn ra khỏi cửa, nước mắt đã dần được hong khô bởi từng đợt gió cuốn qua. Hất bay làn tóc rối đan nhau vương trên đôi gò má trắng trẻo.
"Mỹ Mỹ! Em đi đâu? Mỹ Mỹ!" Nhìn theo bóng lưng đang xa dần về phía cổng, Tố Dĩ Dĩ chỉ biết căng mắt gọi theo. Đến khi thấy Giang Triết Mỹ ngồi vào xe rồi phóng đi trong tầm mắt, cô mới vội vã chạy khỏi nơi mình đang đứng.
Bên trong, Chu Ngọc cũng đột nhiên bước nhanh theo cô, vừa đi ông lại vừa nói: "Dĩ Dĩ, chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày tiêm thuốc định kì. Trạch Lam nhất định phải được tiêm thuốc...nếu không con bé sẽ.."
"Bác sĩ Chu, việc đó con biết. Trạch Lam nếu không được tiêm thuốc đúng ngày thì bệnh tình sẽ bộc phát. Con sẽ cố gắng đưa cô ấy đến gặp bác...Còn bây giờ con phải đuổi theo Mỹ Mỹ, con sợ Mỹ Mỹ lại hành động nông nổi gì đó....Chào bác!" Tố Dĩ Dĩ gấp gáp vội nói, cô hướng thẳng về phía cổng, mở cửa xe của mình tính ngồi vào trong nhưng lần nữa lại bị Chu Ngọc lên tiếng níu lại vài giây.
"Dĩ Dĩ, nhớ kĩ, nếu con không đưa được Trạch Lam đến gặp bác. Con phải dẫn bác đến nơi con bé đang bị giam giữ, con bé nhất định phải được tiêm thuốc đúng ngày bằng mọi giá..."
Tố Dĩ Dĩ không nói thêm lời nào, cô chỉ nhìn thẳng vào Chu Ngọc, mắt ánh lên sự quyết đoán mà gật đầu. Rồi trong vài giây, cô đã cho xe lăn bánh rời khỏi. Trước cổng nhà, Chu Ngọc vẫn
đứng đó, mắt dõi theo bóng xe đến khi khuất hẳn. Ông tháo mắt kính, buồn bã than dài trong tiếc nuối: "Chuyện này...đến cuối cung cũng không thể che giấu thêm được nữa. Sự thật nhẫn tâm ngày đó đã đến lúc phải được vén màn! Trạch Lam, bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của hai chị em con, có lẽ khi sinh ra đã là con gái của Lưu Đình."
"Bắt máy...bắt máy đi Mỹ Mỹ! Đừng có ngang ngược không nghe điện thoại trong lúc này kia chứ!" Tố Dĩ Dĩ vừa cầm lái, vừa liên tục gọi vào số máy của Giang Triết Mỹ. Những lần đổ chuông kéo dài khiến lòng dạ cô như sắp sôi sùng sục.
Tay đập đập vào vô lăng, miệng khẽ mắng: "Con nhỏ này...rốt cuộc đang tính làm gì nữa kia chứ?"
Chỉ chậm hơn Giang Triết Mỹ vài phút, cô đã không thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đỏ sang trọng của tam tiểu thư Giang gia đâu nữa. Ngập trong dòng xe cộ đông đúc, mọi thứ càng trở nên hỗn loạn hơn hẳn.
Cô tấp xe vào lề, vẫn nối máy đến số của Giang Triết Mỹ. Bên kia đầu dây, đã có người trả lời.
"Mỹ Mỹ...." Tố Dĩ Dĩ vừa mừng rỡ reo lên, Giang Triết Mỹ lại lạnh lùng cắt ngang: "Chị không cần lo cho em. Em không sao! Cũng tạm thời đừng tìm đến em, em cần yên tĩnh một mình. Em sẽ chủ động gọi cho chị sau!"
"Alo! Mỹ Mỹ! Khoan đã...Alo!"
Tiếng cúp máy đều đặn vang lên, Tố Dĩ Dĩ nhíu mày chịu thua. Cô nhìn vào khoảng xanh của công viên trước mắt, ưu tư tự nói: "Vô tình biết được những điều kinh khủng như vậy. Nếu là mình, chắc chắn mình cũng sẽ nổi điên như Mỹ Mỹ. Có lẽ cho bản thân một không gian yên tĩnh để bình tâm cũng là điều duy nhất có thể làm. Việc bây giờ, mình phải nhanh chóng tiếp cận được chị em Trạch Lam...Nhưng làm sao, mình có thể đặt chân vào cái nơi nghiêm ngặt đến đáng sợ đó được kia chứ?"
***
"Tiểu thư...Lão gia thực sự đã ngủ rồi! Cô không nên làm phiền lão gia trong lúc này."
"Tôi bảo tránh ra, nếu không tôi đuổi cổ cả đám các người ra khỏi đây. Tránh ra!" Giang Triết Mỹ giận dữ thét lên vào đám người làm đang cố ra sức ngăn cô, không cho cô lên lầu để gặp Giang Cầm.
Cô dù có cố thế nào cũng không thể đọ lại sức lực của bốn năm tên đàn ông cao to, cô giận quá hoá điên. Đưa tay cầm lấy bình hoa bằng thuỷ tinh được bày trên tủ gần đó một phát đập vào tường. Giữ lấy mảnh vỡ sắc nhọn còn lại trên tay, cô gằn giọng: "Kẻ nào cản tôi thì đừng trách! Cút!"
"Tiểu thư, cô...cô chảy máu rồi. Tay của cô..." một phụ nữ giúp việc bên trong nghe tiếng ồn chạy ra xem xét, liền hốt hoảng khi thấy những giọt máu đỏ tươi đang rỉ ra từ bàn tay của Giang Triết Mỹ.
Lúc này, phía trên lầu, ở gần lan can, một giọng nói già dặn cất lên đầy không hài lòng: "Chuyện gì mà ồn ào thế kia?"
"Bố..." Giang Triết Mỹ căng mắt khẽ kêu lên. Cô đứng bên dưới chân cầu thang, dõng dạc lớn tiếng: "Bố! Là con. Hôm nay con có chuyện muốn hỏi bố!"
"Con lại muốn gây chuyện gì nữa? Chẳng phải lần trước ta đã nói với con..." nói đến đây, Giang Cầm chợt khựng lại khi ông chỉ vừa bước xuống nấc thang đầu tiên đã thấy cảnh tượng trước mắt. Giang Triết Mỹ - cô con gái nhỏ của ông tay cầm mảnh vỡ, lại còn chảy máu không ngừng.
"Mỹ Mỹ! Con....con làm sao thế kia?" Giang Cầm lo sợ, ông một tay chống lấy cây gậy ba - toong đầu rồng từng bước lao nhanh về phía Giang Triết Mỹ, bên cạnh vẫn có một người làm bám sát đỡ lấy ông.
Còn chẳng cần đến gậy, ông vội vã ném nó sang một bên, hai tay nắm lấy bàn tay đang chảy máu của con gái, xót lòng hỏi: "Mỹ Mỹ, con điên sao chứ! Tự làm mình bị thương thế này...Người đâu, gọi bác sĩ tới đây, nhanh lên!"
Mặc cho Giang Cầm đang muốn rối tung lên vì mình, Giang Triết Mỹ đổi lại chỉ lặng nhìn ông bằng đôi mắt nghi hoặc. Lẫn trong giọng nói của cô, lại xen lấy sự đau lòng không tả xiết, cô chỉ gọi ông ngắn gọn một tiếng: "Bố!"
Nghe thấy con gái gọi mình, Giang Cầm ngẩng đầu lại thêm phần hoảng sợ khi thấy biểu diện kì lạ của cô. Nhìn mắt Giang Triết Mỹ đỏ hoe, ngấn lệ, ông khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"
Thấy cô dường như sắp khóc đến nơi, ông vội xuống giọng năn nỉ: "Được được! Hôm nay con muốn hỏi điều gì, ta sẽ nói cho con nếu ta biết. Nhưng trước hết, con phải ngoan ngoãn băng bó lại vết thương đã!"
***
"Cô ta sao rồi?" giọng nói trầm trầm của Giang Triết Hàn vang lên, kho hắn vừa từ công ty trở về. Tôn Nghị đứng trước mặt hắn, cúi đầu đáp: "Vẫn theo lời của anh, cả ngày hôm nay cô ta đều ở cạnh con bé. Tình hình có vẻ khả quan, bác sĩ đã đến khám, báo rằng bệnh của cô ta đã dần khỏi."
"Được rồi! Không còn việc của anh." Giang Triết Hàn phất tay, bươc chân hướng thẳng lên trên lầu, vừa đi vừa nới lỏng chiếc caravat trên cổ. Chẳng hiểu sao, cả ngày nay hắn ở công ty nhưng dường như đầu óc lại chẳng thể tập trung vào công việc một giây nào.
Quanh quẫn trong tâm trí hắn, chỉ lưu lại hình ảnh của Trạch Lam. Hắn thậm chí có lúc còn mơ hồ tự mình vẽ ra diện dung đẹp đẽ không thể rời mắt của cô nếu khi cô hé môi nở lấy một nụ cười.
Nghĩ đến đây, hướng đi của Giang Triết Hàn đột nhiên thay đổi. Hắn đưa mắt nhìn sang phía hậu sảnh bị khuất sau những dãy phòng bên kia. Nơi đó là nơi Phù Dung bị giam giữ, và cũng là nơi là Trạch Lam đang có mặt.
Hắn chậm rãi đi thẳng hết một lối hành lang vắng vẻ, tiếng giày khua vọng vang khắp không gian tĩnh mịch. Kẻ làm đều đã ra về, chỉ còn lại một khung cảnh vẫn lộng lẫy của một toà dinh thự nhưng chẳng tránh khỏi sự lạnh lẽo vốn không tài nào xoá bỏ.
Hắn bước lên trên một lối cầu thang khác, dẫn thẳng đến lầu phía Tây của hậu sảnh. Khi vừa trông thấy hắn, những tên đàn em đã liền hạ mình cúi mặt. Còn chưa kịp lên tiếng chào lấy hắn, hắn đã đưa một tay lên ra ý im lặng.
Bản thân Giang Triết Hàn không thể tư điều tiết được xúc cảm hiện tại, những đợt sóng lòng cứ thay nhau vồ vã cuộn trong lồng ngực hắn mỗi khi nghĩ đến Trạch Lam.
Hắn bước thật khẽ, không hề gây ra bất cứ tiếng động nào. Chậm rãi nép mình sau ô cửa kính, hắn đã trông thấy chị em Trạch Lam ngay dưới vườn hoa phía sau lưng dinh thự.
Cô mặc trên người bộ váy màu lam nhạt, mái tóc được cột cao gọn gàng, buông xoã vài sợi lọn tóc nho nhỏ rũ ra sau gáy. Cô đặt Phù Dung ngồi ngay ngắn trên đùi mình, tay đan xen vài mái tóc ngắn tới vai của con bé, khéo léo thắt những bím tóc xinh xắn cho cô em gái nhỏ.
"Phù Dung, tóc của em hôm nay dài hơn được một chút rồi. Đã thắt tóc được rồi này!" giọng Trạch Lam vui vẻ nói. Phù Dung ngồi ngoan ngoãn, con bé tay cầm một đoá cẩm tú cầu trắng tinh vừa hái xong, mãi mê ngắm nhìn đoá hoa to lớn đẹp đẽ, Phù Dung khờ dại hỏi: "Chị à, khi nào chúng ta mới được rời khỏi nơi này. Những người ở đây, họ không cho Phù Dung với chị gặp nhau...là tại sao kia chứ? Chị có biết, hôm nay Phù Dung được gặp chị, Phù Dung đã mừng đến cỡ nào không?
Bàn tay đang thắt tóc cho Phù Dung bỗng dừng lại, phía sau bóng dáng nhỏ bé thơ dại của con bé, cô gượng nở một nụ cười mà đáp: "Có một số chuyện, mà ngay cả người lớn như chị cũng không được biết. Lí do là vì sao, cớ sự tại sao lại thành ra thế này, chị đến bây giờ không muốn để tâm nữa. Điều chị muốn, là chị em mình có thể tiếp tục gặp mặt. Chị có thể hằng ngày được ôm Phù Dung trong lòng đã vui lắm rồi..."
"A...chị ơi...Có bướm, bướm bướm kìa. To và đẹp quá!" Phù Dung bất chợt reo lên rồi nhảy khỏi lòng Trạch Lam. Con bé thoăn thoắt rượt theo vài con bướm sặc sỡ đang bay vờn xung quanh vườn cẩm tú cầu.
Trạch Lam phì cười, đã lâu rồi cô chưa được trông thấy Phù Dung chạy nhảy thế kia. Và cô cũng dường như chẳng nhớ nổi, đã bao lâu rồi cô không hề tự thưởng cho mình một nụ cười đúng nghĩa.
Cô đứng dậy, bỏ mớ chun cột tóc lên ghế đá, hoà mình với sự phấn khích của Phù Dung mà cười lên thật rạng rỡ: "Phù Dung, em cứ chạy nhảy mãi như thế làm sao mà bắt nó được. Đứng yên một chút cho chị xem nào..."
Phía trên lầu, cách khoảng vườn bên dưới không hề xa. Sau ô cửa kính trong suốt, Giang Triết Hàn ngẫn người đến độ vài phút. Dưới ánh đèn sáng rực của hoa viên, mọi cử chỉ của Trạch Lam một lúc đều được soi lên rõ rệt.
Cánh môi kiều mị hồng nhuận kia của cô chỉ cong lên thật nhẹ, nụ cười đơn giản ấy không ngờ lại có sức lôi cuốn mạnh mẽ đến như vậy. Giang Triết Hàn dường như không thể rời mắt khỏi diện dung xinh đẹp đó của Trạch Lam, nét mặt của cô hiện tại không rộ lên nét đau thương, khoé mi chẳng hề tồn đọng một lần ướt át.
Nhìn cô bây giờ, thực hắn chẳng dám nghĩ đến sự đau đớn, thống khổ mà hắn đã gieo rắc lên người cô bấy lâu nay. Bàn tay đặt lên tấm kính, từng ngón tay như thể cố gắng chạm lấy thân ảnh màu lam nhạt thanh thoát bên dưới sân, Giang Triết Hàn nhíu mày, tâm trán cũng vì thế mà cau lại, giọng nói chợt cất lên mang chút hài lòng lẫn thú vị: "Quả nhiên, khi cô ta cười thực sự rất đẹp! Nếu như tôi muốn cô mỗi ngày đều cười rạng rỡ như vậy, thì liệu bây giờ mới bắt đầu có còn kịp nữa hay không?"