Hai tuần sau,Phương Tuyết Diệp đậu xe trước cửa tiểu khu nhà Tạ Khương. Chiếc Roll Royce tráng lệ trong một khu nhà chung cư bình thường trông thật vô cùng chói mắt.Hôm nay, cô sẽ dẫn Tiểu Khương đến khu mua sắm mua một ít đồ mới để chuẩn bị cho “vai diễn” sắp tới. Đương nhiên vẫn là nương theo phong cách của Tạ Kiều mà mua.Tối qua khi chuẩn bị đồ đạc của Tạ Kiều, Tạ Khương có ghé qua nhìn tủ đồ của em gái. Trước nay, hai chị em cô luôn sử dụng đồ riêng nên cô chưa bao giờ nhìn qua tủ đồ của Tạ Kiều. Nhìn tủ đồ của hai người có thể thấy được phong cách hoàn toàn trái ngược nhau của hai người.Tủ đồ của Tạ Kiều Có đủ tất cả các loại màu, từ xanh, đỏ, vàng, tím, nhìn vô cùng chói mắt. Những phụ kiện lấp lánh treo trên theo đôi trên giá tủ trải dài hai bên. Quả thật có thể nhìn ra sự ngây thơ trong sáng của học sinh trung học trong đó.Còn nhìn lại tủ đồ của Tạ Khương thì chỉ có độc hai màu đen trắng đơn điệu nhưng kỉ luật.Hôm nay, Tạ Khương mặc một bộ sơ mi màu kem cùng quần cạp dài sọc đen trắng, nhìn vô cùng công sở và khuôn phép. Trên đầu cô đội một chiếc mũ bóng chày để che đi mái tóc hơi rối. Nơi mắt là một cặp kính râm to màu đen để tránh bị phát hiện. Nhưng hôm nay có một điều khác biệt vô cùng to lớn. Chính là cô đã son môi. Mặc dù không quá đậm nhưng lại là một sự thay đổi rất dễ nhận ra. Sắc mặt cô bớt đi một phần âm u của ngày thường và thêm mười phần tươi sáng của thiếu nữ.Tạ Khương đã dành hai tuần này để tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của em gái. Ở trường, Tạ Kiều đúng là một người vô cùng hoạt bát. Qua những cuộc trò chuyện của hai người, cô biết Tạ Kiều luôn hoà đồng với mọi người và rất được thầy cô yêu mến.Đặc biệt, Tạ Kiều luôn kể cho cô nghe về một người, là bạn thân của cô Lam Mặc Nhi. Hai người tựa hồ là tình cảm vô cùng thân thiết. Lam Mặc Nhi luôn luôn mời cô đi chơi chung và còn cho cô rất nhiều quà và đồ trang điểm. Đó cũng là vì sao mà Tạ Kiều rất thích trang điểm.Trên xe, Phương Tuyết Diệp cũng hỏi Tạ Khương một số vấn đề về phong cách chọn trang phục của cô, nhưng Tạ Khương chỉ gật đầu rồi lắc đầu. Phương Tuyết Diệp thở dài trong lòng, quả nhiên Tạ Khương chỉ biết kế hoạch chứ những chuyện này thì chỉ có Phương Tuyết Diệp cô mới đảm đương đượcĐến khu mua sắm, Phương Tuyết Diệp dẫn Tạ Khương đi một vòng cả ngày. Còn Tạ Khương thì như chim non theo mẹ chỉ biết gật gù đi theo. Mới đầu, Tuyết Diệp chọn món gì thì sẽ quay lại hỏi Tạ Khương đang ở đằng sau. Nhưng Tạ Khương chỉ nhún vai bảo cô tuỳ ý chọn lựa. Ngoại trừ đồ đen trắng thì những màu khác cô đều không biết nhìn như thế nào.Đúng là chẳng thục nữ chút nào, Phương Tuyết Diệp ảo não. Sao một hồi thấy Tạ Khương vẫn duy trì bộ dáng không có ý kiến của mình thì Phương Tuyết Diệp cũng tự chọn lấy mà bỏ vào túi hàng của Tạ Khương.Sau 4 tiếng thì túi hàng trên tay hai người cứ tăng lên theo cấp số nhân, đến khi không có tay để mua nữa thì bọn cô mới dừng lại và kiếm một tiệm cà phê ngồi nghỉ.“Ai da... Mệt thật. Chị không biết là mình có phải đang mua đồ cho em hay là đồ của chính mình không đây. Ít nhất cũng phải gật đầu hay lắc đầu một chút chứ. Đồ cứ để chị chọn rồi sau này không thích thì lại ra chất vấn chị" Phương Tuyết Diệp để bốn túi nặng trịch xuống đất xoay bả vai nói.“Em không rành mấy thứ này. Em cũng tin tưởng con mắt thời trang của chị hơn của chính mình.” Tạ Khương nói.Cũng may là cô nói hôm nay không cần mang vệ