Phương Tuyết Diệp sóng vai cùng Tạ Khương trên con đường đầy người tấp nập qua lại. Hai người trầm mặc, không biết nói gì. Mặc dù cũng không mất thứ gì, nhưng sự việc hồi nãy cũng đã làm cho bầu không khí vui vẻ lúc chiều tan biến. Phương Tuyết Diệp mở miệng trước, nói,“Người hồi nãy là ai đấy. Quen với em à?", ý cười trong mắt Phương Tuyết Diệp nổi lên.“Không phải, chỉ thuận tiện thôi", Tạ Khương lắc đầu.Do tính cách trầm ổn của cô nên cô cũng không kết giao nhiều với người khác. Người mà cô thân thuộc duy cũng chỉ có chị Tuyết Diệp và Tạ Kiều. Cũng do không muốn bị ảnh hưởng đến công việc nên cô cũng tránh né mấy mối quan hệ nam nữ kia. Vì thế cho đến bây giờ, Tạ Khương cũng chưa từng có mối tình nào vắt vai, những ai theo đuổi cô thì cũng bị cô lấy cớ bận công việc mà từ chối.“Đúng như chị nghĩ. Em cứng nhắc quá sẽ sắp thành bà cô già không có ai yêu đấy" Phương Tuyết Diệp cười nói.Tạ Khương cười nhẹ, không nói gì.“À phải rồi”, Phương Tuyết Diệp nhớ ra, “Chị đã thu xếp cho em gái em đến bệnh viện của chị bên kia rồi. Ngày mốt làm thủ tục chuyển viện xong là sẽ chuyển đi. Chị cũng đã làm hồ sơ nhập học lại cho Tạ Kiều rồi. Lúc đầu, do tai nạn của con bé nên bên phía nhà trường đã quyết định rút học bạ của nó. Cũng may là chị đến kịp, giả làm cô của em để bảo bọn họ dừng việc rút học bạ lại. Chị có nói là con bé bị ngã lầu nhưng không quá nghiêm trọng, sẽ có thể đi học lại trong vòng bốn tháng tới. Yên tâm, chị đã bảo nhà trường là đừng loan tin đó ra cho đến khi em đi học lại.”“Cảm ơn chị. Sau chuyện này, nếu chị cần em giúp chuyện gì thì cứ việc nói. Em sẽ tận lực.” Tạ Khương thành khẩn nói. Thật sự cô vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của chị Tuyết Diệp trong chuyện này. Nếu không có chị ấy thì kế hoạch của cô chắc chắn sẽ không thể nào tiến hành được.Phương Tuyết Diệp cốc đầu Tạ Khương nói, “Lại nữa. Chị giúp em là đương nhiên, không cần khách sáo như thế"Hai người đến khu gửi xe, đã có hai người đàn ông cao to đang đứng chờ trước đầu. Bọn họ cúi đầu, nhìn cũng biết vì chuyện lúc nãy không bảo vệ bà chủ chu toàn.Phương Tuyết Diệp xua tay, bảo bọn họ lái xe. Chiếc xe Roll Royce rời khỏi bãi xe, hiên ngang rời đi.*****5 giờ chiều,Ánh chiều tà khuất bóng sau mây, tạo nên một khung cảnh màu cam vàng ấm áp. Bóng dóng cao lớn của thiếu niên nổi bật ở đó, thong dong nhìn dòng người ra vào không ngừng nghỉ.Phó Cảnh đứng ở trước cửa khu mua sắm đợi Lam Mặc Nhi đến. Ánh mắt cậu quét qua đám người, nhưng tìm đâu cũng không thấy bóng dáng của người cậu cần tìm. Ly trà sữa trên tay đã chảy hết đá, mất đi vị ngon vốn có.Sau một hồi thì có một người đi đến. Phó Cảnh đang mân mê điện thoại nhìn lên, nhìn thấy người đến thì ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Phó Cảnh liếc mắt nhìn về phía sau dòng người thì cũng không thấy người cậu muốn thấy.“Sao lại là cậu?” Phó Cảnh chất vấn người trước mặt. Cô gái trước mắt cũng đang chăm chú nhìn Phó Cảnh, thần sắc ẩn vẻ lo lắng nhưng đã được nhanh chóng che giấu.“Mặc Nhi nói hôm nay không khỏe nên không đến được. Cô ấy nhờ mình đến nói cho cậu biết" Triệu Viên xoa xoa dây túi đeo trước ngực nhẹ giọng nói. Tầm mắt cô hướng xuống trước ngực Phó Cảnh, không dám nhìn thẳng mặt hắn.“Gì chứ. Vậy sao Lam Mặc Nhi không gọi cho tôi?” Phó Cảnh nghi ngờ hỏi.“Cậu ấy thực sự đang bệnh, hiện giờ đang trong bệnh viện, không tiện để gọi điện. Vì thế cô ấy mới nhờ mình đến đây.”“Cậu ta ở bệnh viện nào, để tôi đến thăm?”“Không...không cần đâu, cậu ấy không muốn làm phiền cậu. Bây giờ cậu ấy chắc đã ngủ rồi, cậu chắc không muốn làm phiền đâu đúng không” Nghe Phó Cảnh nói muốn đến thăm Lam mặc Nhi, Triệu Viên bèn xua tay nói.“Không cần đâu. Nếu Lam Mặc Nhi đã bị bệnh thì đúng là không nên làm phiền. Vậy tôi đi trước. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ta" Phó Cảnh xoay người, hướng bãi đỗ xe mà đi. Trong tay cậu, chiếc túi đựng ly trà sữa đã nhăn nhúm.Triệu Viên nhìn bóng lưng vừa rời đi, trong chốc lát cô nhẹ thở ra. Sau một hồi, Triệu Viên nhấc điện