Edit: Gin’s
“Nhưng Phó Thặng, tại sao anh không nói một chữ nào với em về chuyện của anh và Hòa Bắc Gia?”
Đêm khuya, sinh viên Omega đã ngủ say, Hà Viễn vẫn đứng cạnh cửa sổ ngước nhìn ra xa về phía mặt đất cách tầng lầu hai mươi mét, trên tủ đầu giường phía bên phải đặt một chiếc điện thoại di động vẫn còn sáng màn hình, trên điện thoại vẫn còn dừng lại ở trang kết quả tìm kiếm “Hòa Bắc Gia và người phù hợp tin tức tố trăm phần trăm”.
Paparazzi nhiều chuyện phỏng vấn, Hòa Bắc Gia mặt mày kiêu ngạo tràn đầy ý cười.
“… Hai nhà là thế giao, lúc nhỏ đã gặp mặt nhau rồi, khi đó còn chưa phân hóa, không ngờ sau này lại có độ phù hợp tin tức tố 100%.”
“Đã gặp cha mẹ người đó chưa?”
“Tôi yêu đương thì liên quan gì mấy người chứ? Từ lúc debut tôi đã nói rồi, tôi không thích người khác cứ ngang ngược can dự vào cuộc sống của mình, kể cả có là những người ái mộ yêu quý tôi. Nhưng may sao, người hâm mộ của tôi rất biết điều.”
“– không phải, tôi còn đang theo đuổi người ta. Thông báo cho mọi người một tin tốt, y không từ chối tôi theo đuổi.”
Hà Viễn siết chặt cánh tay tựa như đang ôm lấy chính mình.
Hòa Bắc Gia nói rất nhiều nhưng hắn chỉ nhớ rõ hai câu trong đó là ‘Tín tức tố phù hợp 100%’ và ‘Y không từ chối tôi theo đuổi’.
Giai cấp xã hội phân chia rõ ràng, AO ghép thành đôi, sinh ra AO đời sau càng ưu tú hơn, bình thường sẽ là Beta ghép đôi với nhau rồi sinh ra Beta, thỉnh thoảng may mắn lắm mới có thể sinh ra được Alpha hoặc Omega ưu tú.
Tin tức tố là yếu tố quyết định để Alpha và Omega chung sống với nhau, độ phù hợp tin tức tố càng cao song phương ghép thành đôi càng thêm hài hòa, từ xưa đến nay chính là như vậy, ban đầu là nhất kiến chung tình, sau đó kiêm điệp tình thâm[i].
Không phải không có ví dụ về Alpha hoặc Omega sống chung với Beta, nhưng chỉ là rất ít người có thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Xã hội hiện tại đề cao bình quyền, càng ngày càng có nhiều người lựa chọn kết hôn với Beta, bởi không phải tất cả mọi người đều may mắn gặp được Alpha hoặc Omega định mệnh của mình, thêm nữa nếu một ngày nào đó gặp được người định mệnh có tin tức tố phù hợp với mình thì chia tay Beta không thể kí hiệu sẽ dễ dàng hơn, không như Alpha và Omega dằn vặt sống chết.
Hai trăm năm trước một loại virus càn quét toàn cầu, nhân loại bắt đầu phân hoá ra ba giới tính, lúc đầu xã hội rung chuyển nhưng sau đó lại bình phục, lại qua mấy lần biểu tình vận động bình đẳng cuối cùng cũng có được cục diện ngày hôm nay.
Theo sự tiến hóa của con người, Alpha và Omega chiếm đa số, Beta số lượng ngày càng ít đi thậm chí có xu hướng dần tiến hóa thành Omega.
Ví dụ như lần đầu phân hóa, Beta không khác biệt gì với người bình thường, không có tuyến thể, không thể tạo kết, không ngửi được mùi tin tức tố và càng không bị dấu hiện, nhưng bây giờ Beta có thể ngửi được tín tức tố, cũng tiến hóa ra tuyến thể và cũng có thể bị kí hiệu tạm thời.
Khoảng 30 năm trước, một phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học nước ngoài đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể khiến Beta tiến vào kì phát tình giả, mở ra khoang sinh sản có, rồi có Beta nam đầu tiên mang thai.
Từ đó Beta đã có thể sinh con.
Nhưng hắn và Phó Thặng không có con.
Sang năm Phó Thặng tròn ba mươi, hắn cũng sắp hai mươi bảy tuổi, thế nhưng trước mắt hai bên đều chưa từng muốn trẻ con. Phó Thặng chuyên tâm sự nghiệp, từng nói trước khi sự nghiệp ổn định sẽ không tính chuyện con cái, mà y cũng đã gửi tinh trung đông lạnh, coi như đây cũng là một biện pháp hoàn hảo.
Hà Viễn tính toán hẳn phải thêm năm, sáu năm nữa y mới có thể ngồi vững cái ghế ở quân đội trung ương, có lẽ phải gần bốn mươi tuổi mới có con được.
Còn Hà Viễn, hắn không dám nghĩ.
Hắn sợ đau.
Chỉ ứng phó với việc bị Phó Thặng đánh dấu thôi hắn đã rất đau rồi, thế mà còn phải mở khoang sinh sản rồi đẻ con gì gì đó, nghĩ thôi đã sợ run người.
Hà Viễn đỡ trán, nhẹ giọng thở dài, thu lại mớ suy nghĩ đã chạy xa, suy nghĩ xem “Y không từ chối tôi theo đuổi” trong miệng Hòa Bắc Gia là ý gì, xưa nay đối với những thứ không thích hoặc những người vô dùng Phó Thặng luôn luôn không quan tâm.
Những năm gần đây không thiếu người theo đuổi Phó Thặng, muốn sống muốn chết vì y, lớn chuyện đến mức cả thủ đô chỉ chờ ngày Hàn Viễn hắn bị chê cười, nhưng họ còn chưa kịp chứng kiến cảnh Hà Viễn vùng lên thì Phó Thặng đã giải quyết trước, so với Hà Viễn y càng ghét đám người theo đuổi hơn.
‘Y không từ chối tôi theo đuổi’…
Khi nói lời này Hòa Bắc Gia tràn đầy kiêu ngạo cùng tự tin, xinh đẹp đến chói mắt, Phương Cao Mân nói trước đây kiểu Phó Thặng thích chính là dạng như Hòa Bắc Gia vậy.
Hà Viễn mặt không chút thay đổi trầm tư phía sau bỗng vang lên giọng nói của nghiên cứu sinh Omega: “Thầy ơi, điện thoại của thầy có tin nhắn kìa.”
Hà Viễn quay đầu, “Không ngủ à?”
Sinh viên Omega: “Dậy đi WC.”
Hà Viễn: “Cảm ơn.”
O học sinh: “Không có gì đâu, em ngủ đây. Thầy ngủ ngon nha.”
Hà Viễn cầm điện thoại di động lên thấy một tin nhắn mới, Phó Thặng gởi tới “Hôm nay phải họp, tắt điện thoại nên không chú ý.’, ‘Mai em về lúc nào? Anh cho người đi đón em.’, Hà Viễn nhìn chằm chằm một lúc mới trả lời y ‘Mai em vẫn phải đến trường, không cần đón em.’, sau hắn đó ném điện thoại di động, nằm ngửa ở trên giường không buồn ngủ.
***
Hà Viễn quay lại trường học cất hồ sơ, vội vội vàng vàng hơn hơn tám giờ tối mới về nhà, trong lúc đó Phó Thặng có gọi đến một cuộc, ân cần hỏi thăm quan tâm như bình thường rồi nhanh chóng cúp máy, nhưng trước khi cúp y đã nói tối nay về nhà muộn, bảo hắn đừng chờ.
Hà Viễn về đến nhà Phó Thặng vẫn chưa trở lại, hắn liền vào thư phòng tiếp tục làm việc đến tận khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động mới đi ra ngoài, thấy Phó Thặng lấy áo khoác treo trên cánh ta ra rồi thuận tay vứt lên ghế sa lông, sau đó bắt đầu vào bếp lục tủ lạnh.
Hà Viễn vuốt thẳng lại áo khoác cho y rồi treo lên, “Em tưởng anh ăn ở ngoài nên không chuẩn bị đồ ăn, hay bây giờ em nấu cho anh bát mì nhé?”
Phó Thặng đóng cửa cái tủ lạnh trống trơn, mở nồi cơm điện ra nói: “Không cần, có cơm là được.” sau đó y tự xới cho mình một bát cơm có ngọn rồi bưng ra phòng khách ngồi ăn, y ăn rất nhanh nhưng không hề khó nhìn.
Theo lời Phó Thặng thì đây là thói quen huấn luyện ra trong quân đội.
Hà Viễn ngồi xuống hỏi: “Cuộc họp muộn thế sao?”
Phó Thặng dừng một chút: “Ừ.”
Hà Viễn: “Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc lắm hả? ” hắn cười nói: “Hôm qua họp cả ngày, hôm nay còn họp nữa sao?”
Phó Thặng: “Không phải, lúc tối về nhà một chuyến. Tiểu bối trong nhà đều về hết, lúc chiều lão nhân gia bị ngất một lần.”
Nhà cũ chính là nhà tổ của Phó gia nằm trong quân khu của thủ đô. Sản nghiệp của nhà họ Phó cũng nhiều, đa số đều ở ngoài, nhà cũ chỉ có ông bà nội Phó Thặng ở.
“Ông nội hay bà nội?” Hà Viễn nhíu mày hỏi.
Phó Thặng: “Là bà nội. Bác sĩ xem qua vẫn là bệnh cũ, an dưỡng tốt là được.”
Hà Viễn thở dài một hơi: “Không có việc gì là tốt rồi. Mai em cũng về nhà cũ.”
Phó Thặng: “Em không cần đi đâu.”
Hà Viễn giương mắt: “Bà bị bệnh, em là vợ anh, không đi hỏi thăm làm sao mà được?”
Phó Thặng trầm mặc giây lát: “Bà cần nghỉ ngơi. Bên kia… có người ở cùng rồi, là một người cháu bà yêu quý, em đến sẽ bị vắng vẻ thà rằng không đi. “
Hà Viễn phát ra tiếng cười ngắn ngủi, “Vậy thì không đi! Mà sắp đến đại thọ của bà rồi nhỉ.”
Phó Thặng vỗ lên mu bàn tay hắn trấn an, rồi nắm lấy: “Thật ra bà rất yêu quý em.”
Hà Viễn nhìn tay y: “Em biết.” Chỉ là loại thích này dựa trên cơ sở nhìn là đã biết hai đứa cháu sẽ không lâu dài.
Năm đó Phó Thặng nhất quyết phải kết hôn với hắn, người lớn trong Phó gia đương nhiên không thể đồng ý, nhưng cũng không phản đối đến mức triệt để, sau này đối xử với Hà Viễn cũng vô cùng khách sáo ôn hòa, tựa như đang
đối xử với một vị khách sẽ không ở lại lâu.
Phó Thặng đứng dậy đi rửa bát: “Trong nhà chuẩn bị tổ chức lớn đại thọ tám mươi của bà, hôm ấy khách khứa rườm rà, ông nội giao việc cho anh làm, mấy ngày kế tiếp sẽ bận lắm, em đừng chờ anh.”
Hà Viễn khéo léo đáp: “Đã biết.”
Một lát sau, Hà Viễn mở miệng: “Hôm trước Phương Cao Mân nói Hòa Bắc Gia ký hợp đồng với Gia Ngu, còn gọi anh tới xem…”
Phó Thặng cắt đứt lời hắn, lông mày không khỏi nhăn lại, sắc mặt nghiêm túc không vui: “Em biết Hòa Bắc Gia?”
Hà Viễn thấp giọng: “Ngôi sao lớn đấy. Hôm đó anh đến Gia Ngu gặp Hòa Bắc Gia rồi sao?”
Phó Thặng đè lên mi tâm: “Anh từ chối.” Nói xong y liền quay người vào bếp.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn đang rửa bát cạnh bồn rửa của Phó Thặng, Hà Viễn không cảm xúc nhìn một hồi, muốn hỏi ngày đó Phó Thặng nói Hòa Bắc Giatừng giúp đỡ y là có ý gì, với thân phận của Hòa Bắc Gia thì có thể giúp gì cho y, đối tượng có tin tức tố phù hợp 100% của Hòa Bắc Gia bị truyền thông chụp được có phải là y hay không.
Nhưng cuối cùng hắn không hỏi ra miệng, có lẽ trong lòng hắn cũng đang sợ nên chỉ đành lựa chọn trốn tránh.
Hà Viễn đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm được một nửa Phó Thặng bước đến, tinh lực tràn trề đòi hỏi vô độ.
Hà Viễn mệt đến chết ngất, ngày thứ hai xoa thắt lưng tỉnh lại bên giường đã trống không.
Đến trường dạy hai tiết liền nhau, xế chiều hắn đến phố đồ cổ đào vài món đồ cổ không có giá trị về nghiên cứu mảnh nhỏ. Sở thích này của hắn đã kéo dài được bốn năm năm, đến cả lão đại ở phố đồ cổ cũng bị hắn làm cho cảm động, phóng khoáng kết bạn vong niên với hắn.
Buổi chiều Hà Viễn đào đồ cổ xong lại thấy ông trùm phố đồ cổ Vu Gia, hắn ta đang dùng một bộ ấm trà ngọc bích Hòa Điền để cược một tảng đá Vân Nam, gần đây có ngọc thô nguồn khác chảy vào thủ đô nên Vu Gia được mời theo dõi người bán.
Vu Gia không biết hắn muốn làm gì, nhưng nể mặt bạn vong niên vẫn dặn dò một câu: “Ngọc thô ở đây chảy vào từ hai nguồn, một từ Vân Nam chảy vào, một nguồn khác từ biên giới An Tây buôn lậu, không cần biết cái nào tốt nhưng tốt nhất đừng dây vào, kẻ đứng phía sau đều xuất thân từ quân khu đại viện.”
Hà Viễn cười nhạt: “Tôi còn đang nghĩ làm sao vẽ thêm đường để leo lên đấy.”
Ánh mắt Vu Gia thay đổi, “Không nhìn ra. Tôi còn nghĩ cậu là một thầy giáo không màng thế sự đấy. “
Hà Viễn buồn cười: “Người sống lâu trong thủ đô sao có thể không muốn trèo cao cho được. Dù tôi không màng danh lợi thì bên cạnh cũng có một đám người đang lao tâm khổ tứ, không dám thả lỏng đấy.”
Vu Gia nâng chén trà: “Vậy tôi đây chúc cậu mã đáo thành công, phát đạt mong đừng quên người anh em này.”
Hà Viễn biết nghe lời phải: “Sao có thể chứ?”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, từ hí khúc cổ xưa cho tới chim hoa tôm cá, từ ngọc thô cho tới tới những thế lực ngầm buôn đồ cổ trong thủ đô, mãi tận khi Hà Viễn cảm thấy đến lúc rồi mới đứng dậy cáo từ, bước ra cửa hắn bỗng vô ý thức mà sờ lên vết sẹo trên tuyến thể.
Mấy ngày kế tiếp trong, Phó Thặng bận rộn chuyện tiếp khách ngày đại thọ hôm nào cũng đi sớm về trễ, thời gian gặp gỡ nói chuyện với Hà Viễn ngày một ít nhưng vẫn quan tâm gọi điện nhắn tin hàng ngày, trên mạng cũng không có thêm tin tức mới về Hòa Bắc Gia và cái người có tin tức tố phù hợp trăm phần trăm, tin tức hạ nhiệt rất nhanh, Hòa Bắc Gia cũng ít xuất hiện trước mặt truyền thông.
Lần gần đây nhất xuất hiện gã cũng chỉ nói với truyền thông vài chuyện trong nhà, né tránh vấn đề Alpha phù hợp, điều này giúp cõi lòng hoảng loạn của Hà Viễn dần bình tĩnh trở lại, hắn cho rằng Phó Thặng chưa chắc đã là Alpha phù hợp 100% trong miệng Hòa Bắc Gia, ảnh chụp hôm ấy cũng chỉ là hiểu lầm.
Nếu Phương Cao Mân nói Hòa Bắc Gia từng giúp Phó Thặng vậy chứng minh hai người từng gặp mặt.
Nếu như Phó Thặng chính là Alpha phù hợp 100% theo lời Hòa Bắc Gia thì dưới ảnh hưởng của sinh lý và tin tức tố chỉ sợ sớm đã nhất kiến chung tình, hai người bộc phát tình yêu nồng cháy rồi, đâu còn biết về nhà, mỗi ngày vẫn nhắn tin cho hắn.
Hà Viễn cười mình lo lắng không đâu, nhưng tiềm thức vẫn không dám suy nghĩ quá sâu xa.
Thời gian bình thản trôi đi, thoáng chốc đã đến một ngày trước hôm đại thọ bà nội Phó Thặng, Hà Viễn đặc biệt đến tiệm cầm đồ chọn một bộ trang sức bằng ngọc bích Hòa Điền. Cửa hàng chính của chi nhánh đồ kim hoàn và ngọc bích được mở ở Vân Nam, chính là nơi Hà Viễn đặt làm bộ trang sức ngọc, từ hai ngày trước đối phương đã hẹn hắn đến lấy.
Hôm nay Hà Viễn mới có thời gian đến lấy bộ trang sức, đang định rời đi nhưng vừa cầm tay nắm cửa lại nghe được giọng của Phương Cao Mân: “Tượng Quan Âm Bồ Tát bằng phe lê phí thúy em muốn đợt trước đã khắc xong rồi đây, anh thúc giục mãi em mới có dịp đến lấy đấy.”
Một giọng nói khác uể oải lạnh như kim loại vang lên: “Bà nội Phó đại thọ 80 kéo em đến hỗ trợ, em bận đến mức phải đẩy mấy hợp đồng đại diện đi cố giành thời gian rảnh qua đây một chuyến, cũng bởi vì sớm nghe nói ngọc chỗ anh là loại tốt nhất, ngay cả thợ điêu khắc cũng là người có tay nghe, em đây là nghe danh mà đến đó.”
Phương Cao Mân sung sướng cười to: “Cũng là em nói hay, trách không được từ trên xuống dưới nhà họ Phó đều thích em lắm, khu nhà quân đội đó không ai là không biết Hòa Bắc Gia là một hậu bối ngoan ngoãn đâu. Nói đi cũng phải nói lại, em giấu cũng sâu lắm, nếu Phó Thặng không đưa em nhà cũ, anh cũng không biết nhà em lại là thế giao với Phó gia đâu.”
Giọng của Hòa Bắc Gia vẫn lười biếng, giọng cũng hay lắm, cứ như nghe cậu ta nói chuyện là một loại hưởng thụ: “Mấy chục năm nay nhà em cũng không liên hệ với nhà họ Phó, vừa về phải bấu víu quan hệ ngay, không thì bị đá ra khỏi thủ đô mất.”
Phương Cao Mân: “Đủ thông thấu. Sang bên này, phòng đối diện kia bình thường để tiếp đãi khách hàng lớn đấy, là phòng riêng của anh. Thứ tốt đều ở bên trong, bình thường tuyệt đối không mở cửa cho người ngoài. Hôm nay em đến, anh muốn giới thiệu cho em người bạn này… “
Người dần dần đi xa, Hà Viễn đóng cửa lại, mặt không chút thay đổi, trong đầu hiện lên một suy nghĩ kì dị đến kinh ngạc, lại như mọi chuyện đều đúng như suy đoán, thì ra Phó gia giao cho Phó Thặng nhiệm vụ xử lý đại thọ 80 thật ra là cố ý gán ghép y với Hòa Bắc Gia.
Nhưng Phó Thặng, tại sao anh không nói một chữ nào với em về chuyện của anh và Hòa Bắc Gia?[i]Kiêm điệp tình thâm <鹣鲽情深>: phép ẩn dụ về tình cảm sâu sắc của con người, đặc biệt là tình cảm vợ chồng.
Hết chương 3.
Truyện convert hay :
Thần Cấp Cuồng Tế