Thời cơ mà phe chủ chiến chờ đợi cuối cùng cũng đến khi mà sắp tới vương hậu cùng với thái tử sẽ đến hoàng lăng làm lễ tế.
Vua Minh Đức không đi cùng là do gần đây trong người vua Minh Đức đang có bệnh, thậm chí còn có tin đồn là do phe chủ chiến đầu độc.
Tuy nhiên Thái Y Viện là nơi được giám sát rất chặt chẽ nên khả năng này là không cao.Thời cơ này thực sự rất thích hợp khi mà không có vua đi cùng thì lực lượng hộ vệ sẽ giảm đi trông thấy.
Nhất là đội ngự lâm quân đơn vị tinh nhuệ nhất trong cả nước Lương sẽ không tham gia vào lần làm lễ này.
Hơn nữa đường đi từ hoàng cung cho đến hoàng lăng chỉ dài có hơn 30 dặm lại toàn là địa bình bình thường nên vốn đội hộ vệ thường không mấy đề phòng dù tình hình hiện tại không như bình thường.Thái tử nước Lương tên huý là Lương An năm nay 5 tuổi.
Theo như quan thái phó là Đường Mục đại nhân nhận xét thì thái tử không phải là nhân tài tuyệt thế cũng chẳng phải là kẻ ngu dốt học chậm.
Thái tử chỉ là một đứa trẻ bình thường điểm khác biệt duy nhất chính là thái tử có trí nhớ tốt.
Mỗi một việc mà quan thái phó dặn dò thái tử đều không bao giờ quên.
Hơn nữa thái tử còn rất thật thà chuyện không hiểu hay không làm được đều thẳng thắn mà nhận lỗi với quan thái phó.
Đây chính là điểm mà Đường Mục đại nhân hài lòng nhất ở thái tử.
Quân vương tương lai mà như vậy dù không làm cho quốc gia hùng cường cũng làm cho đất nước yên bình.
Như vậy thì dân chúng ít nhất không chịu cảnh cùng cực.Ngày làm lễ tế ở hoàng lăng.
Đoàn hộ vệ theo hầu bao gồm 200 cấm vệ quân.
Phía trước là 50 kỵ binh đi trước dẫn đường, 100 bộ binh bảo vệ hai bên trong đó có 20 thiết giáp quân mang theo khiên chắn để yểm hộ.
Cuối cùng là 50 bộ binh bọc hậu.
Cấm vệ quân là những binh sỹ được tuyển chọn kỹ lưỡng từ lực lượng quân chính quy trong cả nước.
Họ có sức chiến đấu khác biệt hoàn toàn với phần còn lại của quân đội nước Lương.
Quân đội nước Lương chia làm 2 phần.
Quân chính quy và quân địa phương.
Trong đó quân chính quy được huấn luyện tại đại doanh Bình Sơn nằm sâu trong phía tây nam của đất nước.
Sau hai năm huấn luyện thì lực lượng này được chia về các vùng chủ yếu là phòng thủ biên giới đóng quân tại các doanh trại chính bảo vệ các vùng trong cả nước.
Còn quân địa phương là người bản địa các nơi chỉ cần có sức khoẻ tốt là có thể nhập ngũ không qua huấn luyện.
Quân địa phương chủ yếu bảo vệ các thành trấn quê nhà của họ không đồn trú mà thường về nhà nghỉ ngơi vào ban đêm.
Trang bị của hai đội quân cũng khác nhau hoàn toàn khi mà quân chính quy được trang bị giáp sắt cùng với binh khí tốt nhất còn quân địa phương chỉ được trang bị giáp da và binh khí được sản suất từ chính các lò rèn tại chỗ.Sở dĩ lực lượng bảo vệ khiêm tốn như vậy còn là vì một lý do khác.
Hoàng lăng nằm ngoài kinh thành còn được bảo vệ bởi một lực lượng đặc biệt gọi là Lăng Vệ.
Họ chỉ phụ trách một việc duy nhất là bảo vệ thái miếu và hoàng lăng, chỉ bước chân ra ngoài khi có thánh chỉ và nhiệm vụ cũng chỉ có bảo vệ vua hoặc thái tử mà thôi.
Ngay cả vương hậu họ cũng có thể bỏ qua.
Lăng Vệ toàn bộ chỉ có 51 người với 1 thống lĩnh là tướng quân cấp nhất phẩm, 5 đội trưởng là tướng quân cấp nhị phẩm và những người còn lại là tương quân cấp tam phẩm.
Để so sánh thì tướng quân trấn thủ một vùng cũng chỉ là cấp tam phẩm tức là ngang với cấp thấp nhất của họ.
Thế mới thấy việc tấn công một người nào đó trong khu vực hoàng lăng là bất khả thi thế nào.
Khác với việc tuyển chọn cấm vệ quân thì tuyển chọn Lăng Vệ không từ bên trong quân ngũ mà là những người có nội công ít nhất là cấp 2 mới được tuyển chọn.Vì thế muốn tấn công đoàn làm lễ thì buộc phải thực hiện ở khu vực bên ngoài kinh thành cũng như không được đến quá gần Hoàng Lăng để đối đầu với Lăng Vệ.
Khu vực tuyến đường di chuyển này cũng hoàn toàn không có địa hình phức tạp như hẻm núi hay rừng rậm gì mà chỉ có đường trống khiến cho việc chọn địa điểm của phe chủ chiến càng khó khăn hơn.
Đến cuối cùng Hàn Vương quyết định là sẽ tấn công trực diện khí đoàn làm lễ trên đường quay về kinh thành.
Thời điểm đó trời đã chập choạng tối việc ẩn nấp của sát thủ cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Địa điểm được chọn cũng là cách kinh thành 3 4 dặm.
Đây cũng là lúc mà tinh thần cảnh giác của hộ vệ xuống thấp khi gần về đến nơi cũng như đã mệt mỏi sau một ngày di chuyển.Sát thủ của Thương sẽ đủ giỏi để giải quyết mục tiêu trước khi có ứng cứu đến từ kinh thành.
Họ sẽ không dại mà giao chiến chính diện với 100 Cấm Vệ Quân tinh nhuệ dù họ có lợi thế về nội công.
Theo kế hoạch Thương sẽ tổ chức một cuộc đột kích thẳng vào xe ngựa chở thái tử.
Họ sẵn sàng hy sinh những người đầu tiên để trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể tiếp cận và hành thích thái tử.
Chỉ huy tấn công cũng chính là đoàn trưởng của Thương, một trong số ít những người ở nước Lương hiện tại có được nội công cấp 3.Chập tối ngày tế lễ các sát thủ của Thương đã nguỵ trang bằng cách nằm sát xuống đất và phủ thêm một lớp cỏ lên trên để che mắt chờ đợi đoàn tế lễ quay trở về kinh thành.
Đúng theo kế hoạch khi mà họ phát hiện ra các hộ vệ đã tỏ rõ sự mệt mỏi sau quá trình di chuyển.
Ngay khi đoàn tế lễ đi qua khu vực phục kích, từ bốn xung quanh các sát thủ của Thương bắt đầu ùa lên tấn công vào hai bên sườn của đoàn tế lễ cũng là vị trí mà xe của thái tử đang di chuyển.
Tuy nhiên có một vấn đề họ không lường đến đã xảy ra khi mà có hai xe giống hệt nhau một trước một sau.
Một xe của vương hậu và một xe của thái tử.
Khiến cho lực lượng tấn công của họ buộc phải chia nhỏ hơn để tấn công.Thiết giáp quân của Cấm Vệ cũng đã phản ứng lại rất nhanh chóng khi mà họ tạo thành 2 vòng tròn bảo vệ xung quanh hai xe ngựa cũng như đội kỵ binh đi đầu đã nhanh chóng phản ứng lại quay về bọc hai bên sườn.
Tuy nhiên họ nhanh chóng bị tấn công bởi nội khí của đoàn