Lương An sau khi nắm được thông tin sơ bộ mà Đoàn Tri Phủ báo lại thì khá hài lòng.
Vốn từ đầu Lương An đã muốn tập trung vào điều tra các thương đoàn thì sự việc lần này vừa hay lại dẫn đến 1 cái.
Lại còn là 1 trong bốn thương đoàn lớn nhất nữa.
Thế là ngay sau đó việc điều tra thương được cả Lương An và Hộ Long Sơn Trang bắt đầu.
Lương An thì nhắm vào mối quan hệ của Thương với Hàn Vương còn Hộ Long Sơn Trang sẽ có nhiệm vụ tìm ra mọi ngóc nghách của tổ chức này.
Chuyến đi nghỉ ngơi bị phá rồi của Lương An không hẳn là quá tệ.Sự việc dù sao cũng đã rồi nên Lương An quyết định quay lại khu vực gần bến cảng Bạch Sa thêm một ngày.
Mục đích chính là để viếng mộ mẹ.
Lưu Vương Hậu từ ngày vào cung vẫn luôn nhung nhớ cảnh biển đẹp đẽ của quê nhà.
Vì vậy nên khi vương hậu mất, vua Minh Đức mới quyết định đặt mộ vương hậu ở đây.Lương An cũng khá lâu rồi mới đến thăm mộ vương hậu.
Lần trước đến đây cậu thậm chí còn không đến gần biển bởi vì lúc đó cậu chẳng có tâm trạng mà nghĩ đến cảnh đẹp.
Hôm nay cũng như thế, Lương An nhìn bia mộ của vương hậu mà tâm thì nghĩ đến việc báo thù.
Sự hận thù này chính là nút thắt bên trong tâm can của Lương An một khi không giải được nó cuộc sống của cậu mãi mãi sẽ sống ở bên trong bóng tối.Mục Vân sau 2 ngày thì vết thương vẫn còn đang rất đau.
Thế nhưng dù có đau thế nào thì cũng phải báo tin về cho Hàn Vương.
"Đã đụng độ với người nghi là thái tử, đối phương rất mạnh không thể địch lại".
Mọi hoạt động của Thương ở vùng cảng Bạch Sa đều được giao lại cho cấp dưới còn Mục Vân cần thêm một thời gian để chữa thương.Hàn Vương sau khi nhận được tin liền thông báo cho Mục Vân lập tức lên đường đến Lương Kinh.
Dù sao với vết thương như thế y sư cao cấp ở kinh thành vẫn còn tốt hơn là y sư ở vùng quê.
Vậy là dù vẫn đang bị thương cơ thể yếu ớt thì Mục Vân vẫn phải khởi hành đến thành Lương Kinh.
Vì sức khoẻ của Mục Vân nên hành trình kéo dài hơn bình thường 3 ngày.
Mất đến 8 ngày thì Mục Vân mới đến được Lương Kinh.
Vừa mới vào thành đã được lực lượng của Thương đón rồi bí mật di chuyển đến phủ Hàn Vương.
Thế nhưng việc này không thể thoát khỏi sự giám sát của Hộ Long Sơn Trang.Hàn Vương lần đầu gặp Mục Vân người sẽ kế thừa Thương.- Nói xem hai kẻ ngươi gặp mạnh như thế nào?- Người nữ có tốc độ rất cao, thân pháp linh hoạt, vũ khí là hai thanh đoản kiếm vô cùng sắc bén.
Còn người nam thì có khả năng khống chế nội khí ở mức thượng thừa.
Chưa kể đến nội khí công kích của người này cực mạnh.
Hắn chỉ tấn công có một đòn duy nhất đã suýt chút nữa gi3t chết tiểu nữ.
Vết thương này là do hắn gây ra.- Người nữ kia có thể khẳng định đấy là Diệp Tinh Hà.
Còn người còn lại cũng có thể xác nhận đấy chính là thái tử.
Thật không ngờ thái tử của chúng ta đã trưởng thành đến mức này rồi.Hàn vương cảm thán một câu rồi tiếp tục ra lệnh cho Mục Vân.- Ngươi đã giao đấu với bọn chúng rồi thì sẽ hiểu cử người khác đi theo giấu chúng chắc chắn sẽ không có kết quả.
Vì thế ngươi là người duy nhất có thể thực hiện nhiệm vụ này.
Mệnh lệnh vẫn như cũ, có cơ hội thì giết đi còn không thì phải đản bảo luôn theo giấu được hành tung của thái tử.
Kể cả hắn có đến Hoàng Lăng thì cũng phải cố hết sức tiếp cận.- Tiểu nữ nhận lệnh.Sát thủ của Thương luôn luôn chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối, họ không hỏi lý do hay tìm cách thoái thác.
Bởi vì cuộc sống của họ chính là theo dõi và ám sát.
Không hoàn thành được là do họ còn yếu kém.
Cũng như vừa rồi Mục Vân biết mình có thể phải chiến đấu lần nữa với hai người cực mạnh chưa kể đến việc nếu đến Hoàng Lăng tức là phải vượt qua Lăng Vệ.
Mà Lăng Vệ thì có khác gì tử thần đối với một người đơn thương độc mã đi vào Hoàng Lăng đâu.Sau vài ngày thì Lương An cũng xác nhận được có một nữ nhân bị thương ở cả hai tay đi vào phủ Hàn Vương.
Việc này cũng đã chính thức xác nhận được người theo dõi Lương An chính là người của Hàn Vương.
Mà đã là người của Hàn Vương thì đối với Lương An chính là kẻ thù.
Lương An có thể dễ dàng tha cho những người nguy hiểm kể cả như Vũ Bình tướng quân nhưng với kẻ thù thì không bao giờ.Công việc đầu tiên là phải nắm được tất cả những kẻ liên quan đến Thương ở trong thành Lương Kinh.
Như vậy có thể nắm ngược lại được những thông tin tình báo mà Thương thu thập.
Thế là Lương An và Diệp Tinh Hà lại một lần nữa đến nơi họ quen thuộc là khu chợ trung tâm của thành Lương Kinh.
Họ cũng đã dạo qua lại khu bán tranh chữ thì không còn thấy cửa hàng của Hoàng Chí Cẩn nữa.
Có lẽ Hoàng Chí Cẩn lúc này đang tập trung vào kỳ thi tốt nghiệp của Chiêu Hiền Quán rồi.
Đây cũng là tín hiệu tốt đối với Lương An.Nhờ mối quan hệ tốt đẹp của mình ở khắp các quán ăn trong khu chợ trung tâm.
Lương An nhanh chóng nắm được sơ lược Thương rốt cục là tổ chức thế nào.
Lương An vốn đã dự tính đây là sẽ một tổ chức lớn nhưng không ngờ Thương còn lớn hơn cả tưởng tượng.
Đủ các mặt hàng buôn bán nơi đâu cũng thấy có Thương can dự vào.
Muốn loại bỏ được tổ chức này không phải là chuyện đơn giản.
Một khi đánh rắn động cỏ chúng nhất định sẽ chạy mất.Ngược lại thì Mục Vân cũng đang tích cực thu thập thông tin về vị thái tử luôn luôn biến mất một cách bí ẩn kia.
Tiện thể thì Mục Vân cũng phải dần tiếp quản các công việc mà người chú của mình để lại cho.
Quản lý cả một tổ chức lớn như Thương không phải là chuyện nhỏ.
Số lượng công việc rất nhiều, muốn mọi thứ được hoạt động trơn tru thì Mục Vân cần phải rất cố gắng.Thời gian cứ thế trôi đi đến mấy tháng.
Lúc này lại có một tin tức nóng hổi được gửi từ vùng tây bắc về.
Công việc xây dựng Lạc Thành khó khăn hơn dự kiến nên sẽ kéo dài hơn khá nhiều.
Lúc đầu dự kiến nửa năm nhưng hiện tại chắc phải đến cả năm thì mới có thể sơ bộ xây dựng xong phần tường thành.
Còn các công trình bên trong thì còn rất nhiều chỗ cần bổ sung.
Hiện tại chỉ có lò rèn là đã bắt đầu hoạt động.
Bởi vì lò rèn cần phải chế tạo cả những dụng cụ cần thiết để xây dựng.
Cũng may là đội thợ rèn này đều được Dương Mạnh tướng quân lựa chọn từ những người có quan hệ tốt với người Lạc nên hoàn toàn không xảy ra sự cố gì.
Tất nhiên là lực lượng kỵ binh cũng đang được bí mật huấn luyện dưới sự