Vì thời tiết đã vào hẳn mùa đông nên lần này trang phục của Diệp Tinh Hà có thêm một tấm áo khoác ngoài lớn che kín từ cổ cho đến tận chân còn bên trên thì có một tấm khoăn choàng làm che phần đầu chỉ hở ra mỗi đôi mắt.
Cả hai thứ này đều có hai lớp, lớp trong làm bằng vải bông còn lớp ngoài làm bằng lụa thượng phẩm của hoàng gia.
Tất cả đều có cùng một màu đỏ rực.
Nên Diệp Tinh Hà bây giờ giống như một ngọn hải đăng màu đỏ dẫn đường cho đoàn hộ tống vậy.Càng đi lên phía bắc thì càng lạnh nên dù có ít hàng hoá hơn và chúng cũng nhẹ hơn thì đoàn hộ tống vẫn chỉ có thể giữ nguyên tốc độ như lần trước.
Họ thường xuyên phải nghỉ lại để quân sỹ có thể đốt lửa duy trì thân nhiệt.
Trong số những binh sỹ ở đây thì đến cả Cấm Vệ Quân thực tế cũng rất ít người nhìn thấy Diệp Tinh Hà ở khoảng cách gần thế nên mỗi lần dừng nghỉ Diệp Tinh Hà cởi bỏ khăn choàng đầu ra thì làm cho không ít con tim của các thanh niên trai tráng trở nên lỡ nhịp.Diệp Tinh Hà không đội mũ giáp cho nên toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều được khoe ra mang đến ánh sáng cho những ngày đông giá rét cho bao nhiêu người ở đây.
Nhất là những người có may mắn ở gần.
Họ gần như bị chìm đắm vào vẻ đẹp đấy đên mức sững sờ.
Chỉ là Diệp Tinh Hà hoàn toàn không để bất cứ thanh niên nào vào mắt mà chỉ tập trung đi nhanh còn về.Khi họ đến được Lạc Thành thì đích thân tộc trưởng của người Lạc là Lạc Thiên dẫn theo các trưởng lão của Lạc tộc ra đón.- Diệp tướng quân vất vả rồi.
Mau mau vào thành.- Làm phiền Lạc tổng trưởng ra tận ngoài thành đón tiếp thật là ngại quá.Cả đoàn hộ tống nhanh chóng vào thành.
Sau đó Lạc tổng lập tức mở tiệc chiêu đãi.
Những quà mừng của Lương An cũng được chia ra cho tất cả binh sỹ cũng như người dân trong thành.
Đủ các loại sản vật từ khắp nơi làm cho dân chúng Lạc tộc vô cùng thích thú.
Dù sao họ cũng chỉ ở vùng đất hoang vắng này quanh năm suốt tháng.
Nhìn thấy những thứ này cảm thấy thích thú cũng là đương nhiên.Ngược lại thì Diệp Tinh Hà rất thích thịt cừu khô của vùng này cho nên có cơ hội liền lập tức vơ vét một mẻ để đem về ăn dần.
Còn hiện tại thì vẫn là thương thức món thịt cừu nướng nóng hổi này đã.
Riêng về khoản thướng thức mỹ vị thì không ai có thể chuyên tâm bằng Diệp Tinh Hà cả.Cảnh tượng Diệp Tinh Hà chơi xả láng này đúng là khá mất hình tượng nhưng mà cô chẳng quan tâm.
Thời tiết đang lạnh thế này chẳng hơi đâu mà để ý đến mấy thứ không ăn được cả.Diệp Tinh Hà cũng chỉ ở lại Lạc Thành trong 2 ngày rồi sau đó lập tức rời đi chứ không ở lại thêm.
Thứ nhất còn nhiệm vụ Lương An giao thứ hai thành Lương Kinh nhộn nhịp còn đang chờ.Thế là đoàn hộ tống trên đường quay về liền đi đến doanh trại huấn luyện kỵ binh của Dương Mạnh tướng quân.
Lúc đi họ không ghé vào đây là vì để tránh người khác chú ý.
Còn hiện tại việc quay về có vào một doanh trại thì cũng chỉ coi như nghỉ ngơi dọc đường.
Không có ai quan tâm đ ến mục đích thực sự cả.Ở đây Dương Mạnh tướng quân cũng đích thân ra nghênh đón y như ở Lạc Thành vậy.
Thân phận của Diệp Tinh Hà hiện tại là đủ để cho bất cứ ai cũng phải tự mình ra đón tiếp.- Làm phiền Diệp tướng quân tự mình chuyển đồ đến.
Vất vả rồi.- Dương tướng quân nói gì vậy.
Đây là việc điện hạ đích thân ra lệnh.
Đâu thể qua loa được.Đón tiếp trong quân doanh đương nhiên là không thể so được với Lạc Thành hơn nữa binh sỹ ở đây còn đang sung sướng với trang bị mà họ nhận được nên là không khí ăn uống gần như là không có.
Việc vận chuyển trang bị này thật ra vô cùng bí mật khi mà chính 1000 Cấm Vệ Quân mang theo số trang bị đó bên trong hành trang của họ nên bên ngoài nhìn không thể phát hiện ra được.
Cung tiễn, chiến giáp, trường thương tất cả đều được chuyển giao cho chính 1000 kỵ binh người Lương được huấn luyện trong doanh trại này.
Còn binh sỹ người Lạc thì tạm thời vẫn chưa có vì Lương An chưa nắm được số lượng cụ thể những binh sỹ người Lạc được Dương tướng quân lựa chọn.Dương tướng quân còn tự mình đứng trước tất cả quân sỹ đọc thư của Lương An gửi cho họ.
"Những binh sỹ trung kiên của nước Lương, hiện tại các ngươi đang luyện tập một cách lặng lẽ hẳn là vô cùng mơ hồ.
Sớm thôi chúng ta sẽ gặp mặt nhau đến lúc đó Lương An ta sẽ cùng với các ngươi làm cho toàn bộ người Hạ phải sững sờ.
Dù các ngươi là người Lạc hay người Hạ thì cũng là thuộc hạ của ta.
Ta mong tất cả có thể cùng nhau chiến đấu.
Các ngươi sẽ là đội quân duy nhất mà Lương An ta tự mình chỉ huy"Từ trước đên nay chỉ có Cấm Vệ Quân là đội quân duy nhất dưới sự trực tiếp chỉ huy của vua.
Sau này khi Lương An lên ngôi thì đội kỵ binh này sẽ chẳng khác gì Cấm Vệ Quân khi thống lĩnh của họ là Lương An.
Vì thế tinh thần của các binh sỹ đều vô cùng hứng khởi.
Vinh dự được chọn vào Cấm Vệ Quân là vinh dự lớn nhất mà một binh sỹ có thể nhận được.
Vậy mà đội quân hiện tại chỉ có 1000 người Hạ cùng với chưa đến 1000 người Lạc này đang chuẩn bị nhận được vinh dự lớn lao này.Diệp Tinh Hà dù đã quen biết Lương An nhiều năm thì cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Lương An.
Cách xa cả ngàn dặm mà vẫn có thể động viên tinh thần binh sỹ.
Không hề xuất hiện mà vẫn toả ra khí thế của quân vương.
Đây quả thực là mặt trời của nước Lương.
Chỉ là bình thường nó bị những đám mây u ám bao phủ mà thôi.
Diệp Tinh Hà sẽ loại bỏ tất cả những thứ u ám đó.Đứng trong đội hình binh sỹ Dương Mặc cũng rất phấn khích.
Sự tò mò của Dương Mặc về Lương An càng lúc càng lớn hơn.
Càng nghĩ thì Dương Mặc lại càng thấy tiếc khi lần trước Lương An biến mất quá nhanh nên không kịp gặp mặt.
Nhất định lần sau Dương Mặc sẽ phải tự mình xem xem vị thái tử này rốt cuộc là như thế nào.
Khi mà lúc thì khiến cho cha nuôi của cô sợ như gặp tử thần nay lại khiến cho toàn bộ binh sỹ phấn chấn tinh thần chỉ qua vài câu nói.Dương Mặc cũng như Diệp Tinh Hà, thân là con gái nhưng từ nhỏ lại lớn lên trong quân doanh.
Tập luyện võ nghệ thậm chí là cả nội khí đều từ rất sớm.
Kỹ năng chiến đấu của Dương Mặc còn được rèn luyện qua bao nhiêu trận thực chiến.
Tuy nhiên Dương Mặc bản thân là người Lạc mà vùng biến giới phía bắc này mấy năm nay toàn là đánh nhau với người Lạc mãi cho đến năm ngoái mới dừng.
Dương Mặc không muốn giết những người đồng bào của mình nên dù trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ thì Dương Mặc vẫn chưa giết một người nào.
Cũng vì thế Dương Mặc như một đoá hoa sen trong biển máu tươi này.
Người thân ở chiến trường lại mang theo một trái tim lượng thiện.
Điều nay làm cho Dương Mạnh tướng quân khá phiền lòng vì trên chiến trường không phải ta giết ngươi thì là ngươi giết ta.
Nương tay với kẻ địch là tàn ác với chính