Vị công tử áo xanh kia đã bị Diệp Tinh Hà cho ăn một đạp.
Cơ thể vốn đã đau đớn sẵn lại bị đánh 10 trượng hình của Đô Thành Phủ thì liền không chịu nổi la hét thảm thiết.
Tuy nhiên hoạ từ miệng mà ra, hắn tự làm tự chịu.
Bây giờ ngay cả cha hắn đến cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Mà đúng là cha của các vị công tử trong đó có cả mấy người còn đang tiếp khách trên tầng lầu thứ 3 lúc nãy đều đã đến Đô Thành Phủ sau khi tin tức về việc con mình bị bắt đến Đô Thành Phủ truyền đi.
Dù sao tai mắt của các bên ở trong nơi này đều có cả.Sau khi phạt 10 trượng xong.
Lương An còn chưa thả người đi ngay mà nói tiếp.- Sự việc như thế này xảy ra là do các vị đại nhân quản con của mình không nghiêm.
Đã là quan chức thì phải làm gương cho chúng dân.
Đằng này lại bỏ mặc cho con mình tự tung tự tác.
Các vị đại nhân cũng nên có ý kiến đi chứ.Vừa nói Lương An vừa nhìn về phía ngoài nơi mấy vị đại nhân có con bị bắt đến đây đều đứng đủ cả.- Chúng thần biết tội.- Ta không biết các vị có quan hệ thế nào với Hàn Vương.
Nhưng quốc pháp thì ngay cả Hàn Vương cũng không thể phạm.
Sự việc hôm nay dừng lại tại đây tuy nhiên sau này còn ai dám lấy Hàn Vương ra để làm chỗ tác oai tác quái.
Thì đừng nói là con trai các vị cho dù là các vị cũng sẽ bị xử theo quốc pháp.- Chúng thần đã rõ.Nói xong thì các vị đại nhân đều vội vàng đón con trai mình về cũng không quên nộp phạt mỗi người 100 lượng bạc.
100 lượng bạc đối với quan lại cấp cao chỉ là một con số rất nhỏ nên không đáng là gì.
Tuy nhiên chọc vào thái tử rõ ràng là vấn đề rất lớn nên ai ai cũng đang liên tục dùng những lời vàng ý ngọc giáo huấn con trai của mình.
Bao gồm cả Phong tri phủ cũng vậy.- Phong đại nhân.
Ngài hôm nay ứng phó cũng nhanh quá đấy.Lương An vẫn còn chưa xong mà tiếp tục nhắm vào Phong tri phủ.- Thần giáo dục con cái không tốt.
Mong điện hạ bỏ qua cho.- Ta không nói đến việc này.
Mà cách ngài giải quyết sự việc.
Ngài biết linh hoạt như thế là tốt.
Ta mong sau này vẫn như vậy.
Ngài chỉ cần làm việc của mình.
Không cần đứng về phía nào cả.Lương An vẫn có thái độ như vậy.
Chỉ cần không đứng về phía địch là được không đứng về phía Lương An cũng không sao.
Đến khi Lương An lên làm vu thì đến lúc đó thu phục cũng không muộn.Phong đại nhân tất nhiên là hiểu ý thái tử vội vàng hành lễ tạ ơn.
Việc thái tử không bắt Phong đại nhân phải chọn phe đã là vô cùng nhân từ.
Bởi vì ai cũng biết chọn nhầm phe là sẽ mất mạng mà không phải lấy mạng sống ra cược tất nhiên là việc vui nhất đối với Phong đại nhân rồi.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Phong đại nhân vẫn có xu hướng chọn phe thái tử hơn.
Vì ông làm quan nhiều năm nhìn thấy thái tử vô cùng phù hợp với vị trí quân chủ.
Chỉ là thái tử hiện tại không có ý định gây dựng thế lực nên ông có muốn chọn phe thì cũng chả được.Đám người Hoàng Chí Cẩn lần đầu nhìn thấy phong thái thực sự của thái tử thì phục lắm.
Thái tử giây trước vẫn còn đang vui vẻ với bọn họ giây sau đối đầu với kẻ địch đã khác hẳn.
Đây chính là sự khác biệt của người đứng đầu với kẻ hạ nhân.
Dương Mặc thì cũng thấy được điện hạ khi làm việc khác với khi bình thường thế nào.
Cảm giác cứ như hai người khác nhau chứ không phải cùng một người vậy.
Diệp Tinh Hà vốn đã quen nên mới chẳng phản ứng gì.Cuộc vui bị phá đám nên thái tử chỉ có thể dẫn mấy người đi theo mua nốt một số thứ làm quà tặng cho hai gia đình của Hoàng Chí Cẩn và Lưu Phúc còn dặn hai người họ.
Tiệc năm mới trong hoàng cung thì thái tử sẽ cho người đến mời cả hai.
Cái này là tin động trời với cả hai người.
Tiệc này chỉ dành cho quan lại từ cấp tứ phẩm trở lên.
Hai người họ một là lục phẩm một là thất phẩm có mơ cũng chưa từng mơ đến.
Dương Mặc cũng được hỏi về việc muốn về vùng tây bắc ăn tết không thì cô lại muốn mời cha nuôi đến kinh thành.
Cô cũng muốn cha nuôi được như mình thưởng thức không khí nhộn nhịp của thành Lương Kinh một lần.
Lương An tất nhiên là đồng ý.
Việc này cũng chẳng khó khăn gì.Việc Lương An công khai cảnh cáo những người đi theo Hàn Vương chỉ mất vài ngày để lan truyền trong số các quan lại.
Tất cả quan lại đều đã bắt đầu ý thức được việc thái tử đang ngày càng trở nên đáng sợ hơn và sớm muộn cũng sẽ triệt tiêu thế lực của Hàn Vương.
Qua sự việc lần này cũng có thể thấy thái tử hoàn toàn không phải là người yếu mềm như vua Minh Đức cho nên những người đang không ở phe nào đều có hiện tượng sẽ ủng hộ cho thái tử.
Còn những người đã có quan hệ với Hàn Vương thì một là nên ẩn sâu hơn hai là tìm cách cắt đứt quan hệ.
Những người này đa phần đều thuộc dạng có cũng được không có cũng được nên Hàn Vương cũng chẳng giữ làm gì.
Những người thật sự ủng hộ Hàn Vương thì bây giờ đã không thể quay đầu nên có cho họ cũng không dám đổi phe.Hàn Vương qua sự việc lần này cũng nhận ra là thái tử dù chưa nắm thực quyền đã có ý muốn đối đầu với mình.
Có nghĩa là Hàn Vương nếu thật sự muốn làm việc lớn thì phải quyết định một cách nhanh chóng.
Nếu không ông sẽ chỉ sống được cho đến lúc thái tử lên ngôi mà thôi.
Thời thế là do con người tạo ra nên ông bắt buộc phải tự tìm đến nó chứ không thể ngồi đợi cơ hội thêm nữa.Lương An làm việc này cũng đã tính đến cả việc Hàn Vương sẽ ra tay.
Chỉ là không tính được Hàn Vương sẽ ra tay ở mức độ nào mà thôi.
Mà dù Hàn Vương có làm gì thì Lương An cũng tin mình sẽ ngăn chặn hoặc là xử lý được gọn nhẹ.
Dù sao thì nếu thật sự phải đánh nhau.
Cùng lắm Lương An sẽ đại khai sát giời mà thôi.
Nếu lúc đó có không kìm chế được thì đành phải tin vào Diệp Tinh Hà.Ngẫm đi ngẫm lại thì đúng là Diệp Tinh Hà chính là chỗ dựa lớn nhất của Lương An.
Chỉ là dạo gần đây không gặp được nhiều lắm.
Thế là Lương An quyết định giữ Diệp Tinh Hà lại trong phủ thái tử cho đến qua năm mới thì thôi.
Việc này