Vân Xuyên không có xích mích trực tiếp gì với thầy Bàn, nhưng cô cũng không ưa con người này, ông ta theo bà cả làm những chuyện chẳng tốt lành, luôn âm thầm đánh chủ ý xấu lên người Vân Xuyên khiến cô sống dở chết dở mấy lần rồi.
Phòng của Vân Xuyên được bày trí đơn giản, hai tỳ nữ theo cô từ Triệu phủ cứ rì rầm cả buổi, sau khi dự gia yến về cũng vẫn thì thầm to nhỏ với nhau, không hiểu Phu nhân nhà họ ở Kiều phủ sống như thế nào mà bị người hầu coi thường đến vậy.
“Chuyện hai ngươi đến Kiều phủ, mắt thấy tai nghe thế nào ta không quan tâm, nhưng muốn sống thì phải biết đường nói cho đúng, nếu nói sai, Thái Bà sẽ không tha đâu.”
Hai tỳ nữ vội vàng quỳ xuống, luôn miệng nói không dám.
Thực ra Vân Xuyên đang mượn uy cái Thái Bà để bịt mồm hai nữ tỳ này mà thôi, cô ngầm cho chúng hiểu rằng, mọi chuyện Thái Bà đều biết, đừng dại mà nhiều lời.
Hai tỳ nữ cũng là đứa hiểu chuyện, nhận thức được ý tứ lời Phu nhân nhà mình nói, sau đó kính cẩn lui ra, đóng cửa lại cho Vân Xuyên.
Cô thở ra một hơi, bấy giờ mới trút được lớp phòng bị xuống, mệt mỏi ngả lưng lên giường.
Còn chưa nằm được bao lâu, bên tai lại văng vẳng những âm thanh quỷ dị non nớt.
“Trả lại mạng cho tao, đồ ác quỷ, trả lại mạng cho tao đi.”
“Hức hức.
Đồ độc phụ táng tận lương tâm, yêu nữ, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Cả người Vân Xuyên không sao nhúc nhích nổi, cổ họng bị hai bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt mà vô cùng uy lực bóp chặt lấy.
Cô cố gắng mở mắt, hoảng hốt nhận ra trước mặt mình là khuôn mặt máu me của một đứa trẻ.
Bên cạnh cô, trên giường cũng có thêm vài đứa trẻ nữa, đứa nào cũng đều trần chuồng, đứa lớn đứa nhỏ, nhe hàm răng nhọn muốn cắn xé cô, những bàn tay nhỏ xíu giữ chặt lấy Vân Xuyên không cho giãy dụa.
Vân Xuyên muốn ngẹt thở, đập bàn tay xuống giường báo hiệu, nhưng bên ngoài dường như không nghe thấy gì.
Bọn quỷ nhi càng thêm hung hăng, mò mẫm những ngón tay lạnh ngắt lên người cô, bất ngờ một trong số chúng kêu toáng lên, rụt tay lại, bàn tay bốc ra khói xám.
Quỷ nhi lăn lộn dưới đất, doạ cho mấy con quỷ nhi khác hốt hoảng theo.
Nhân lúc đó, Vân Xuyên vùng vằng thoát ra, rút cây trâm gỗ giơ lên.
Mấy con quỷ nhi thấy cây trâm vội vàng tránh né, đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ sợ sệt.
Con quỷ nhi lăn dưới sàn gào lên, vẻ ấm ức.
“Đồ yêu nữ độc ác! Đã hại chúng tao mất mạng, giờ còn muốn huỷ hoại cả linh hồn nữa.
Đồ ác nhân, thất đức.
Hu hu hu.
Mẹ ơi, con muốn về nhà mẹ ơi.”
Chỉ nháy mắt, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của đám quỷ nhi, chúng cứ thế há mồm gào lên thảm thiết.
Vân Xuyên đỡ lấy đầu, choáng váng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đợi một lúc thấy đám quỷ nhi kia không có dấu hiệu ngừng gào khóc, cô liền quát lên.
“Câm hết cho ta, còn khóc nữa ta đánh đấy.”
Đám quỷ nhi thấy cô giận dữ thì khựng lại, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục gào.
“Hu hu hu, mẹ ơi, cô ta bắt nạt con.”
“Đồ yêu nữ hãm hại trẻ con, ra được khỏi đây ta sẽ mách Diêm Vương bắt hồn cô nhốt xuống địa ngục A Tỳ, hu hu hu.”
Hết chịu nổi, Vân Xuyên liền giơ cây trâm lên, trừng mắt quát thêm lần nữa.
“Đứa nào không nín, ta dùng trâm này đâm nó thành tổ ong.”
Tiếng khóc liền ngưng bặt, đám quỷ nhi nhận ra cây trâm đó, ban nãy cũng thấy gương bạn mình mà noi theo, thút thít không dám gào to lên nữa.
Vân Xuyên thấy chúng len lén nhìn mình, bấy giờ mới hỏi.
“Mấy đứa tại sao lại ở đây? Còn chửi ta là yêu nữ, hãm hại trẻ con, như thế là sao?”
Con quỷ nhi ban nãy bị cây trâm chạm vào liền dấm dẳng chỉ tay nói với Vân Xuyên.
“Cô là yêu nữ, cô bắt chúng ta về, moi lấy tim để ăn, đừng tưởng nhốt chúng ta ở đây là cô có thể sống yên thân.”
Một con quỷ nhi khác cũng phẫn uất gào lên.
“Ta là đứa bị moi tim đầu tiên, chết rồi còn không được cho đi siêu thoát, tên đạo sĩ khốn kiếp cùng với cô đã hại chết bọn ta, mau đền mạng đi.”
Càng nói càng không hiểu, Vân Xuyên mới rời Kiều phủ có mấy hôm, mà khi trở về đã xảy ra chuyện quỷ dị thế này.
Căn phòng này nằm ở phía Tây Nam, ít khi được sử dụng, bình thường cô cũng không quan tâm tới chuyện trong phủ, đám quỷ nhi này không biết từ đâu mà có, nhưng cô nghi ngờ có ai đó đang làm chuyện thương thiên hại lý ở trong này.
Vân Xuyên giơ tay ra hiệu cho đám quỷ nhi ngừng việc sỉ vả mình lại, cô hỏi.
“Nói cho ta nghe, người lấy tim của các ngươi có gương mặt giống ta sao?”
“Không phải cô tự tay moi tim, có người khác làm cho cô, nhưng ta nhìn rõ khuôn mặt của cô lúc cô ăn tim ta.”
Nhìn vẻ căm phẫn muốn giết cô ngay lập tức của đám quỷ nhi, Vân Xuyên càng tin vào lời chúng nói.
“Ta còn nghe tên đạo sĩ thối đó nói, chỉ cần lấy tim trẻ em, thêm thuốc dẫn là có thể từ từ giải được lời nguyền song trùng, có thể đảm bảo mạng sống cho cô.”
Việc lấy máu mười đầu ngón tay làm thuốc dẫn thì Vân Xuyên đã biết, nhưng hoá ra vị thuốc chính lại là tim trẻ con, như thế thật sự đã mất hết nhân tính rồi.
Lúc này Vân Xuyên mới nhớ lại cái đêm cô phát hiện bà cả Trinh và thầy Bàn nói chuyện trước cây hoè, bọn họ nhắc đến đưa trẻ được mua về, hoá ra là mua trẻ con về để moi tim.
“Thế nào? Cô nhớ ra rồi hả, đồ yêu nữ.”
Nghe tiếng quỷ nhi quát, Vân Xuyên giật mình.
Đột nhiên cổ tay cô đau nhói, nhìn xuống thì thấy một đứa tiểu quỷ đã há miệng cắn ngập vào da thịt cô, máu chảy ra ròng ròng.
Vân Xuyên nhăn mặt vì đau, cô giơ trâm lên, nhưng tiểu quỷ kia rất ngang bướng, nhất chết không chịu thả tay cô ra.
Vân Xuyên cũng không có ý làm nó bị thương, cố kìm nén cơn đau, hạ giọng nói khẽ.
“Ta không phải người dùng tim các ngươi để duy trì mạng sống, chính ta cũng bị người ta lấy máu để cho người đó làm thuốc dẫn, ta chưa từng hại các ngươi.”
Tiểu quỷ đang cắn tay cô ấm ức gào lên.
“Hứ, cô nói thế nào thì là thế ấy chắc, ta cóc tin cô, đồ yêu nữ.”
Nót dứt lời, nó lại định cắn tiếp, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, lủi thủi nép mình vào một góc, nhìn cô chòng chọc.
Đám quỷ nhi lại nhao nhao mắng cô là yêu nữ.
Vân Xuyên bực bội ghê gớm, cô không tốt tới mức có thể làm thánh nữ, nhưng yêu nữ thì nhất định không nhận.
Cô lấy khăn tay buộc lại vết cắn sau đó mới lên tiếng.
“Nếu các ngươi đã nhận định ta là người ăn tim các ngươi, thế thì được, bây giờ nghe ta hỏi đây.”
Đám quỷ nhi liền vểnh tai lên, chờ xem cô hỏi gì.
“Các ngươi có nghe được giọng nói của người đó không? Có giống giọng của ta không?”
Mấy con quỷ nhi lập tức đăm chiêu nghĩ ngợi, cái vẻ non nớt và ma quái hoà lẫn khiến Vân Xuyên thêm thương cảm.
Lẽ ra chúng phải được sống trong vòng tay của cha mẹ, được lớn lên, vui chơi như bao đứa trẻ khác, thế mà nay chết rồi vẫn còn bị giam cầm trong căn phòng này.
“Hình như giọng nói không giống lắm.”
“Ta biết rồi, cô đang giả giọng để lừa chúng ta phải không? Ta còn lâu mới mắc mưu cô, đồ yêu nữa.”
Một câu yêu nữ, hai câu yêu nữ, Vân Xuyên cảm tưởng như cô sắp thành yêu nữ thật rồi.
“Được rồi, cứ bình tĩnh để ta hỏi tiếp.
Các ngươi có để ý thấy, trên d ái tai phải của cô gái ấy có một nốt ruồi đen nhỏ không?”
Lần này đám quỷ nhi lại ra sức đăm chiêu hơn.
Vân Xuyên và Thục Hiên chênh lệch chiều cao không nhiều, gương mặt giống nhau đến soi cũng không tìm được điểm khác, chỉ có một điểm duy nhất dễ nhận biết chính là d ái tai phải của Thục Hiên có một nốt ruồi.
Một con quỷ nhi lân la leo lên giường, Vân Xuyên hiểu ý liền đưa tai ra cho nó xem.
Con quỷ nhi liền reo lên.
“Tai cô ta không có nốt ruồi.”
Một con khác ra vẻ bà cụ non, lên tiếng chỉ đạo.
“Kiểm tra thật kỹ vào, nhổ nước bọt lau đi xem, nhỡ cô ta bôi cái gì vào che đi thì sao.”
Con quỷ nhi liều lĩnh bên cạnh cô quả nhiên nhổ phì phì vào vành tai cô, dùng ngón tay lạnh buốt kỳ cọ đến phát đau.
Thấy Vân Xuyên xuýt xoa kêu đau nó mới dừng lại, lắc đầu với những quỷ nhi khác.
Vân Xuyên vừa xoa tai vừa nói.
“Bây giờ thì tin chưa?”
Con quỷ nhi lớn nhất nhảy phóc lên giường, khoanh tay dò xét Vân Xuyên thêm một lượt, chép miệng hỏi.
“Cũng hơi tin rồi, nhưng mà tại sao cô lại giống con yêu nữ kia như thế chứ?”
Vân Xuyên thở dài, sau đó nói với đám quỷ nhi.
“Hai chúng ta là song trùng, giống nhau khó mà phân biệt, đại tiểu thư họ Kiều yếu ớt từ nhỏ, từ năm ta tám tuổi phải cho cô ấy máu đầu ngón tay để làm thuốc dẫn, ta cũng không ngờ là còn phải sử dụng tim trẻ con để thuốc có hiệu quả.”
Đám quỷ nhi lại lần nữa phẫn nộ, chúng ôm lấy nhau khóc rưng rức đầy thương tâm.
Vân Xuyên liền vội vã trấn an.
“Các ngươi đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích, bây giờ các ngươi đang bị thầy Bàn giam cầm ở đây, ta sẽ tìm cách giải thoát cho các ngươi, như thế được không?”
Vân Xuyên đến lúc này đã chắc chắn, sắp xếp cho cô ở trong căn phòng này là muốn quỷ nhi dày vò hành hạ cô, khiến cô trở nên điên loạn, thật may, từ lúc đội mồ trở về, Vân Xuyên nhu nhược yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng đã chết rồi, bây giờ chỉ còn một Vân Xuyên sẵn sàng đương đầu với số mệnh.
Cô sẽ không dễ dàng để họ lợi dụng, hết giá trị thì ném đi như một cái thảm chùi chân nữa.
“Cô có thể giúp chúng ta sao? Thật không?”
Mấy quỷ nhi nhảy hết cả lên giường, quây quần bên cạnh Vân Xuyên, cái vẻ giơ nanh nhe vuốt đã không còn, hiện giờ chỉ có những khuôn mặt trẻ con trắng bệnh, cặp mắt toàn lòng đen lại chất chứa hy vọng được thoát khỏi nơi giam cầm lạnh lẽo.
Vân Xuyên xoa xoa đầu chúng gật đầu.
“Ta hứa, nhưng hiện giờ ta chưa có cách gì.
Bây giờ, ta muốn các ngươi giúp ta một việc trước đã.”
Nếu ngày mai cô ra khỏi phòng lại không hề hấn gì, thầy Bàn và những người biết chuyện sẽ nghi ngờ.
Vân Xuyên kéo đám quỷ nhi gần sát lại, thì thầm to nhỏ với chúng một hồi, nghe xong, đám quỷ nhi ưng thuận giúp cô ngay.
Quả nhiên đúng như Vân Xuyên dự liệu, ngày hôm sau khi cô rời khỏi phòng, làm bộ dạng sợ hãi run rẩy, còn không ngừng lảm nhảm có ma, thầy Bàn và bà cả nhìn nhau rất kỳ lạ.
Sau khi trở về phủ, Vân Xuyên tới báo với Thái Bà.
Lúc trở về phòng mình, cô trông thấy tên gia đinh A Duệ đi qua cầu, nhớ tới cô gái điên, cô liền len lén đi theo hắn.
Trời nhá nhem tối, càng tối trời thì trong Tướng quân phủ này càng trở nên u ám.
Vân Xuyên liền đi theo hướng mà tên gia đinh đã đi.
Cô thấy hắn mở cửa một căn phòng, đám tỳ nữ thấy thế không ai bảo ai liền quay ngược lại hướng khác mà đi.
Vân Xuyên mãi mới đi tới bên cửa sổ căn phòng đó, hé mắt nhìn vào trong.
Tên gia đinh cặn bã đó vậy mà lại chuẩn bị dở trò với cô gái điên ấy.
Mặc cho cô ấy van xin, dập đầu chảy máu hắn vẫn không muốn buông tha.
Vân Xuyên nghiến răng căm phẫn, cô đi tới bên chậu hoa bốc một nắm đất, sau đó quay trở lại, dập mạnh cánh cửa sổ tạo nên tiếng động lớn, đánh động tới tên gia đinh.
Hắn nghe tiếng động liền mặc kệ chỉ mặc nguyên cái quần bên dưới mà nhào ra ngoài.
Vân Xuyên ném thẳng vốc đất đó vào mặt tên gia đinh khiến hắn tối tăm mặt mũi, cô dùng hết sức đạp hắn ngã ra đất, rồi vào trong kéo tay cô gái điên kia bỏ chạy.
Ra đến ngoài, thấy tên gia đinh còn đang dụi mắt muốn đứng lên, cô lại đạp cho hắn một cái nữa, hắn thế mà lại bắt được chân cô, gầm lên như thú hoang.
“Con tiện tì, dám đánh lén tao à? Tao cho mày chết.”
Vân Xuyên rút vội cây trâm trên đầu, đâm vào mu bàn tay hắn, tên gia đinh kêu thét lên một tiếng buông chân cô ra.
Mu bàn tay hắn lại bốc lên làn khói xám.
Bây giờ cô mới để ý thấy bên bả vai trái của hắn cũng có một vết sẹo