Vân Xuyên và U Linh đem theo đám tiểu quỷ đi tìm cha mẹ, nhưng nào có tìm được ai, đứa thì không nhớ, đứa thì ở cô nhi viện, đứa thì cha mẹ chúng đã chuyển đi xa mất rồi, cô chỉ đành bất lực quay về U Linh Cốc.
Sau hai ngày ở lại U Linh Cốc cùng con Mơ và thằng ** Thóc, Vân Xuyên quay trở về phủ.
U Linh không đi theo cô, bởi mấy ngày qua anh ta cũng đã hao tổn rất nhiều tu vi, cần có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, cô không muốn quá dựa dẫm vào anh ta thêm nữa.
Về đến nơi thì trời cũng đã tối, việc lớn nhỏ trong phủ một tay Tuyền cô cô lo liệu, cho nên Vân Xuyên cũng không cần phí tâm sức.
Trên hành lang tối, cô trông thấy A Duệ đã về, hắn vừa bước ra khỏi căn nhà kho mà cô gái điên từng ở, cô nghĩ thầm, lẽ nào hắn đã đưa cô ấy về đây rồi?
Đợi cho hắn đi khỏi, Vân Xuyên khẽ mở cửa nhà kho đi vào kiểm tra, nhưng không có ai ở đây cả, bên trong chất đầy những thứ đồ làm vườn và dụng cụ chưa dùng tới.
Cô lặng lẽ đi ra, cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới đi về phòng của mình.
Nào ngờ ngay lúc đi tới cửa phòng, vừa đẩy cánh cửa ra, đã bị một giọng nói âm trầm làm cho giật mình.
“Phu nhân đi đâu giờ này mới về?”
Nghe thứ giọng nói âm u tràn ngập bóng tối này, Vân Xuyên biết kẻ đó là ai.
Cô quay sang, mở to mắt nhìn A Duệ đang từng bước tiến đến, phân nửa khuôn mặt của hắn bị bóng tối nuốt chửng, cô hơi lùi lại, tay giữ chặt cánh cửa.
“A Duệ, ngươi chỉ là gia đinh trong phủ, Bổn Phu nhân đi đâu còn phải báo cáo với ngươi sao?”
A Duệ không có biểu cảm gì, lạnh lùng nheo mắt, bàn tay nắm bao kiếm hơi siết chặt lại.
“Nô tài phục vụ trong Triệu phủ, sự an toàn của chủ nhân đều nằm trong phận sự của nô tài.
Trên người Phu nhân toàn mùi của yêu quỷ, Phu nhân tốt nhất nên nói rõ cho nô tài biết người đã đi đâu và làm những gì.”
Vân Xuyên cau nhẹ mày, tỏ ra không để tâm nói.
“Bổn Phu nhân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ngươi lui đi.”
Vân Xuyên cố tình bước vào trong, nhưng còn chưa kịp đóng cửa đã bị A Duệ nhanh tay giữ lấy.
Cô hừ lạnh một tiếng, tránh qua bên, đạp chân vào một thanh gỗ ngay cạnh cửa, khởi động chiếc bẫy chết chóc đầu tiên.
Vù! Vù!
Từ trên sà nhà, hai bàn chông cắm đinh sắt nhọn hoắt nhằm thẳng hướng cửa mà lao nhanh xuống.
Vân Xuyên hơi quay mặt đi, không muốn nhìn máu me văng tung toé.
Nào ngờ A Duệ rất nhanh nhẹn, giơ tay dùng bao kiếm đỡ được, chỉ bị vài cây đinh sắt sượt qua mu bàn tay rỉ máu, sau đó nhân cơ hội nhảy vào bên trong, rút kiếm chém đứt hai sợi dây thừng buộc bàn chông.
Vân Xuyên cả kinh, nhưng cô vẫn không nao núng, cô cũng không nghĩ cái bẫy đầu tiên đã có thể giết được Dục Quỷ.
Vân Xuyên lùi lại, giật một sợi dây ngay bên cột trụ, hai bên vách tường b ắn ra những mũi tên sắc lẹm.
“Sao không lộ diện mạo thật của ngươi cho ta xem đi, thứ đáng chết, mau trả mắt cho con Mơ.”
A Duệ không hề đơn giản, hắn xô vào cái bàn tròn, kéo lên, dùng mặt bàn để đỡ tên bắn.
Phập phập liên tục, chục mũi tên Vân Xuyên khổ công giăng ra đều bị đỡ được.
Vân Xuyên nghiến chặt răng, cô không thể ngờ A Duệ lại nhanh nhẹn đến thế.
Nhưng mãi mà hắn không chịu lộ hình dạng thật lại khiến cô càng khó chịu hơn.
A Duệ tuy đỡ được hai cái bẫy Vân Xuyên giăng ra, nhưng cũng đã thấm mệt, chân tay xây xước.
Hắn r3n rỉ vài tiếng, ném cái bàn sang một bên, quay ngoắt ra nhìn Vân Xuyên, ánh mắt vô cùng đáng sợ và nảy lửa, hắn gầm lên đầy giận dữ.
“Phu nhân…a…”
Lời còn chưa dứt, Vân Xuyên đã khởi động cái bẫy thứ ba.
Lần này từ dưới gầm giường lao ra ba lưỡi liềm sắc lẹm.
Mắt A Duệ tràn ngập kinh hãi, hắn chồm người ra sau cái bàn, nhưng vẫn không thể nhanh bằng ba lưỡi liềm kia được, chân hắn bị một lưỡi liềm cắt ngang qua, máu tuôn ra xối xả.
Vân Xuyên đưa tay rút một cây giáo ngắn bên cạnh giường, nhằm về hướng trốn của A Duệ.
“Dục Quỷ, mau trả lại mắt cho con Mơ, bằng không hôm nay có phải chết ta cũng sẽ đem ngươi đi cùng.”
A Duệ trốn sau chiếc bàn đổ nghiêng, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn cẳng chân tuôn máu đầm đìa, hắn nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Trong lòng hắn dâng trào một nỗi khiếp sợ vô hình, hắn không thể nào tưởng tượng vị Phu nhân thứ năm này lại còn biết làm ra những cái bẫy giết người không chớp mắt, quả thật hợp với Tướng quân nhà hắn.
“Phu nhân, khoan đã, hãy nghe nô tài nói.”
A Duệ gắng gượng vừa thở hổn hển vừa gằn từng tiếng.
Vân Xuyên biết chắc chắn hắn đã bị thương nặng, nhưng trong tay A Duệ còn cầm kiếm, cô không dám tiến lên.
“Nô tài không phải Dục Quỷ, phu nhân hiểu lầm rồi.”
Vân Xuyên chấn động.
Bảo sao nãy giờ không thấy A Duệ biến thành Dục Quỷ, cô còn nghĩ hôm nay hắn không đổi dạng được.
Nhưng cô chưa thể tin lời này, trầm giọng nói.
“Ta không tin ngươi, trong Triệu phủ này không có ai có thể tin tưởng được, bao gồm cả Thái Bà.
Ngươi là người ở bên cạnh Thái Bà lâu năm, ta cũng đã đâm ngươi hai lần bằng trâm Mộc Tử, chỉ loài quỷ mới bị thương bởi cây trâm này.”
A Duệ sắc mặt đã tái nhợt do mất máu, dòng máu tuôn từ cẳng chân hắn chảy dài ra.
“Phu nhân, nô tài…có thể chứng minh…”
Vân Xuyên biết hắn muốn chứng minh thế nào, nhưng cô rất cảnh giác, phòng trường hợp A Duệ dở trò, đợi cô đến gần rồi nhảy ra cắn chết mình.
A Duệ gồng hết sức lực cuối cùng, ném kiếm sang một bên, giơ tay đầu hàng.
Hắn không còn sức để phản kháng, càng không muốn đánh lại phu nhân.
“Phu nhân, người có thể dùng Mộc Tử trâm để kiểm tra.
Nếu là quỷ, sẽ bị Mộc Tử trâm làm thương tổn.”
Vân Xuyên chăm chú nhìn A Duệ, cảm thấy hắn thực sự đã bị mất máu quá nhiều đến trắng bệch cả mặt mũi, cô liền rút cây trâm trên đầu tiến tới, mũi giáo ngắn vẫn giơ lên phòng bị.
Sức cô thế nào cô thừa biết, nếu A Duệ không bị thương, cô sẽ không dám tiến đến gần hắn, hắn chỉ cần một tay cũng đủ bóp cổ cô đến chết rồi.
A Duệ giơ một cánh tay ra, chủ động để Vân Xuyên kiểm chứng, cô chẳng ngần ngại, cắm mạnh đầu trâm vào bắp tay A Duệ, chẳng có làn khói nào bay lên, chỉ thấy một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống ròng ròng.
“Phu nhân, nô tài là Thiết Ngôn.
A Duệ là…”
Bên ngoài truyền tới một âm thanh đạp cửa.
Bóng dáng to lớn đứng sừng sững, vảy mọc khắp thân thể, quanh cổ là một dải lông dài màu nâu, miệng không ngừng phát ra âm thanh của dã thú.
“Dục Quỷ.”
“Phu nhân, tránh qua một bên.”
Thiết Ngôn đẩy Vân Xuyên qua một bên, còn mình nhặt lấy thanh kiếm dưới đất, vừa đúng lúc Dục Quỷ nhảy chồm từ ngoài vào hòng tấn công Vân Xuyên.
Một kiếm của Thiết Ngôn sượt qua bụng Dục Quỷ, nhưng chẳng hề hấn gì, ngoài một vết trầy nhỏ.
Lớp vảy ngoài của Dục Quỷ rất chắc chắn, Thiết Ngôn đã mất nhiều máu, hai mắt hắn đã bắt đầu mờ dần đi, lảo đảo vịn vào vách tường, sức chống đỡ hiện tại đã gần như không còn.
Chưa kể mấy hôm trước hắn đã cùng đánh với Dục Quỷ một trận, vết thương còn chưa lành, hôm nay lại bị phu nhân tặng cho mấy cái bẫy, lúc này hắn mới cảm thán kiếp này của mình đi theo Tướng quân thực vất vả.
Dục Quỷ đá văng cái bàn vào góc nhà, tiến về phía Thiết Ngôn, sốc cổ áo Thiết Ngôn lên, phả vào mặt hắn một luồng khí nồng nặc mùi hôi hám.
Lúc Dục Quỷ giơ bàn tay móng vuốt của mình lên giáng cho Thiết Ngôn một cú bạt, thì ‘phập’ một tiếng, cây giáo ngắn từ phía sau đã đâm xuyên qua bụng trái lồi ra phía trước.
“Hự…con tiện nhân…”
Vân Xuyên dùng hết sức rút lưỡi giáo ra, trong mắt cô chỉ còn lại sự căm thù cực hạn.
Dục Quỷ thả Thiết Ngôn Xuống, vừa xoay đầu đã phải chịu tiếp một cú đâm thẳng vào mắt phải, cây trâm Mộc Tử trong tay Vân Xuyên là vật khắc tinh của yêu quỷ, rơi vào tay cô lại càng như được tăng thêm sức mạnh.
Cơn đau chạy rần rần trong cơ thể Dục Quỷ, nó rống lên đau đớn, khuỵ hai đầu gối xuống.
Khói xám từ bên mắt bị đâm lồi ra bốc lên khét lẹt.
Vân Xuyên lùi lại, cô cũng không biết sức mạnh đó từ đâu ra, hẳn là từ sự căm thù tột hạn đối với Dục Quỷ mà thành.
Hắn móc mắt con Mơ, làm nhục cô gái điên khiến cô ta mang thai con của hắn, rồi sau đó chia năm xẻ bảy thi thể thầy lang, cô không muốn hắn tiếp tục làm hại người nữa.
Vân Xuyên thấy Dục Quỷ đã bị thương nặng, liền muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn.
Nhưng cô còn chưa kịp thực hiện, Thiết Ngôn đã thều thào nói.
“Phu nhân, khoan đã, nó…là em của nô tài.”
Vân Xuyên sững cả người, chòng chọc nhìn một người một quỷ trước mắt mình.
Thiết Ngôn xé vạt áo, buộc lại vết thương còn chảy máu ở chân, sau đó chống kiếm xuống đất đứng lên.
Dục Quỷ vẫn chưa chịu thua, nó càng rống lên dữ tợn, một tay giữ bên mắt bị đã chọc đến lòi ra ngoài, một tay khua khoắng muốn bắt lấy.
Thiết Ngôn lắc lắc đầu, cố gắng giơ chân kia đạp cho Dục Quỷ một cái.
Dục Quỷ bình thường sẽ rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, nhưng hiện giờ đã bị thương, sức phản kháng cũng giảm đi nhiều lần.
Thiết Ngôn vớ lấy một chiếc bình lớn đặt trong góc tường, đánh mạnh vào đầu Dục Quỷ, nó chỉ kịp gầm lên một tiếng đứt quãng rồi gục xuống, con mắt bị lồi văng ra giữa căn phòng ngổn ngang.
Thiết Ngôn đã cạn kiệt sức lực, tựa người vào cột trụ trượt xuống, hổn hển thở từng hơi.
Vân Xuyên thấy Dục Quỷ đã bất tỉnh, cô vội vàng đến chỗ Thiết Ngôn xem hắn ra sao.
“Phu nhân, mau trói Dục Quỷ lại.”
Vân Xuyên lục trong rương, lôi ra một cuộn dây chão lớn, từng chút kéo Dục Quỷ lại bên cột nhà chính, quấn nhiều vòng đến khi biến hắn thành bó giò mới chịu dừng lại.
Cô ngồi bệt xuống sàn th ở dốc, mấy cái bẫy cô mất công sức giăng ra, cuối cùng lại không phải dành để đối phó với Dục Quỷ mà là anh trai của hắn.
Nhìn bề ngoài, Thiết Ngôn và A Duệ rất giống nhau, như cô và Thục Hiên vậy, nghĩ thế cô liền hỏi Thiết Ngôn.
“Ngươi và Dục Quỷ là song trùng sao?”
Thiết Ngôn lắc đầu, hắn vừa rút trong ngực áo ra thuốc cầm máu, tự rắc thuốc vào vết chém dưới chân, vừa đáp.
“Bọn nô tài là anh em sinh đôi, cùng một mẹ sinh ra, nhưng chỉ có A Duệ là Dục Quỷ, nô tài chỉ là người bình thường.”
Vân Xuyên kinh ngạc, trong cùng một bào thai lại có một người một quỷ cùng lớn lên, thật kỳ lạ.
“Nhưng ta nghe nói, mang thai quỷ sẽ sinh sớm, làm sao ngươi có thể cùng sinh ra với A Duệ được?”
“Đúng là như thế, nhưng chính vì trong một bào thai có cả người cả quỷ, nên thời gian mang thai cũng kéo dài hơn, bảy tháng thì mẹ sinh ra hai anh em nô tài.
Cha nô tài là Dục Quỷ, không muốn giữ lại nô tài, cho nên đã ném nô tài xuống sông cho chết đuối, còn mang em nô tài là A Duệ đi mất, mẹ nô tài thì bị bỏ lại trong miếu hoang, không biết còn sống hay đã chết.”
Số phận thật nghiệt ngã, Vân Xuyên cứ ngỡ chỉ có mình bị đem đi chôn sống, không ngờ Thiết Ngôn mới đẻ ra cũng bị chính cha ruột của mình ném xuống sông cho chết.
“Nô tài được Tướng quân vớt lên, từ đó đi theo Tướng quân.
Còn em nô tài không biết vì cơ duyên gì lại đi theo Thái Bà.”
“Nếu nói thế, chuyện trong phủ có Dục Quỷ, Tướng quân nhà ta đã biết