Cô dụi mắt mấy lần, nấp vào sau cánh cửa quan sát, thấy Thục Hiên đang cười nói rất tự nhiên với Triệu Ý, cái bộ dạng e thẹn bẽn lẽn đến là tức mắt.
Tên Tướng quân này nói với cô có chuyện ra ngoài, hoá ra là đi tản bộ với chị cả của cô, đúng là lươn lẹo hết sức.
“Phu nhân, người làm gì mà thậm thụt như vậy?”
Vân Xuyên kéo Thiết Ngôn vào sau mình, hất nhẹ hàm về phía hai người kia.
Giọng nói có chút bất mãn và khó chịu.
“Ngươi nói xem, Thiết Ngôn, có phải ta sắp mất chồng rồi không?”
Thiết Ngôn cũng kinh ngạc không kém, hắn há mồm to đến nỗi có thể nhét vừa cả quả trứng ngỗng.
Nói thế nào thì phu nhân vẫn đang ở đây, ấy thế mà Tướng quân nhà hắn đã đi với cô gái khác được rồi.
Vậy mà hắn cứ nghĩ Tướng quân nhà hắn xưa nay đều không có hứng thú với nữ nhân.
“Phu nhân, chắc là có hiểu lầm gì đó.”
“Hiểu lầm sao? Con mắt nào của ngươi thấy đó là hiểu lầm hả Thiết Ngôn?”
Thiết Ngôn biết mình có nguỵ biện thế nào cũng chẳng ăn thua, gãi đầu gãi tai ái ngại giùm.
Thấy Vân Xuyên phủi tay đi về, hắn cũng không biết phu nhân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Triệu Ý không còn kiên nhẫn dạy Vân Xuyên học vẽ bùa nữa.
Trong lúc dạy cô thì tỏ ra lơ đãng, có đôi lúc bị cô gọi thì liền giật mình, sau đó thi thoảng lại đi ra ngoài, bước chân gấp gáp vội vàng, những biểu hiện này cô chưa từng thấy trước đó.
Nửa đêm, Vân Xuyên trở dậy, mò qua trại riêng của Triệu Ý thì phát hiện thêm một chuyện động trời khác.
Thục Hiên thế mà lại ở trong trại của Triệu Ý, còn đang cùng y mài mực vẽ tranh.
Triệu Ý dường như tâm tình rất vui vẻ, còn cùng cô ta biểu diễn một trò ảo thuật nho nhỏ là xuyên dây qua đồng xu che kín.
Vân Xuyên lặng cả người, cô và Triệu Ý đã cùng nhau trải qua những chuyện gì, y năm lần bảy lượt cứu cô, đến cuối cùng khi cô bắt đầu muốn dựa vào y, thì Triệu Ý lại dội cho cô một chậu nước lạnh tê tái.
Trong lúc suy tư, Vân Xuyên giẫm phải một nhành cây gây ra tiếng động, bên trong liền truyền ra giọng nói dịu dàng của Thục Hiên.
“Ai ở ngoài đó? Mau vào đây đi!”
Trái tim Vân Xuyên như bị bóp ngẹt lại, cô hít một hơi sau đó đi vào trong.
Trông thấy cô, Thục Hiên tỏ vẻ ngạc nhiên, bối rối, còn Triệu Ý thì không có biểu cảm gì, lạnh lùng liếc qua một cái, rồi lên tiếng hỏi.
“Muộn rồi, phu nhân không ngủ còn qua đây có việc gì?”
Giọng điệu xa cách này là sao chứ? Chỉ mới mấy ngày mà Triệu Ý đã quên mất ai là vợ mình rồi sao? Trong lòng Vân Xuyên có chút ấm ức và thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể kìm lại, nhỏ giọng nói.
“Em muốn qua hỏi Tướng quân một vài chuyện, nhưng có lẽ là không đúng lúc.”
Thục Hiên nhoẻn miệng cười, níu lấy cánh tay Vân Xuyên kéo đi tới trước mặt Triệu Ý, giọng nói yểu điệu dị thường.
“Có gì mà không đúng lúc chứ, chị đang cùng Tướng quân vẽ tranh thôi, em xem, đã vẽ được rất nhiều rồi.”
Đối với thái độ khoe mẽ này của Thục Hiên, Vân Xuyên có chút khinh bỉ.
Bây giờ cô đã biết, chị cả của cô muốn thay cô ngồi vào vị trí Triệu phu nhân này lắm rồi.
“Phu nhân vất vả cả buổi, có gì để mai hãy hỏi, về nghỉ ngơi trước đi.”
Lần này Vân Xuyên thực sự bị đuổi rồi.
Cổ họng Vân Xuyên bị một cục gì đó chặn ngang nuốt không trôi được.
Nhưng cô lại chẳng thể phản bác, cũng dùng giọng điệu chẳng chút kiêng nể gì nữa, cúi đầu lui ra.
“Làm phiền nhã hứng của Tướng quân rồi, ta xin cáo lui.”
Lúc đi ngang qua Thục Hiên, thấy cô ta nhìn mình đắc ý, Vân Xuyên mím môi không nói gì, nhưng cô ta đã kéo tay cô lại, thì thầm bên tai cô.
“Em gái, thứ gì là của chị, chị sẽ lấy lại bằng được, bao gồm cả mạng sống.”
Đêm đó, Vân Xuyên thao thức không thể ngủ nổi.
Cô xỏ giày vào, muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ mình làm vậy thật nực cười, cô lại trở về giường, thắp nến lên đọc sách.
Nhưng tâm đã loạn, thì thứ gì cũng chẳng vào đầu được nữa.
Mãi tới gần sáng mới ngủ được một chút, mặt trời lên cao rồi mới tỉnh dậy.
Cô sắp đồ vào tay nải, đem theo mấy cuốn sách chưa đọc hết, từ trong trại đi ra, đúng lúc gặp Triệu Ý và Thục Hiên đi tới, cô liền cúi chào nói.
“Tướng quân, em muốn trở về phủ vài ngày, chuyện trong phủ còn đang nhờ mợ Tuyền trông coi giúp.”
Triệu Ý nhìn cô, lạnh nhạt gật đầu, nói ra mấy từ với bộ dạng không mặn mà gì.
“Đi đi, vất vả cho Phu nhân rồi.”
“Em gái, đường xá xa xôi, em đi cẩn thận, có cần cho vài thuộc hạ đi cùng em không?”
“Không cần, em tự đi được.”
Dứt lời cô liền bước đi qua bọn họ, đem theo tâm tình rất phức tạp.
“Thiết Ngôn, chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt và một túi gạo.”
Thiết Ngôn nãy giờ còn chưa hồi phục tinh thần, cuống cuồng chạy theo Vân Xuyên.
“Phu nhân, người định bỏ đi thật sao?”
“Ta không bỏ đi, ta về phủ một chuyến.”
Thiết Ngôn đã cho người dắt ra cho cô một con ngựa cao lớn khoẻ mạnh, còn không ngừng thuyết phục cô đừng đi.
Nhưng Vân Xuyên không muốn nói gì thêm, đạp chân nhảy lên ngựa, cô cứ nghĩ mình sẽ không leo nổi lên mình ngựa, ai mà ngờ sức mạnh của cô lúc này lại lớn như thế, một phát đã ngồi yên vị trên lưng ngựa rồi.
Vân Xuyên liếc qua trại chính một lần, thấy Thục Hiên mỉm cười giơ tay vẫy vẫy, còn Triệu Ý quay vào trong, cô thúc ngựa chạy ra khỏi quân doanh, lao về phía con đường tới U Linh Cốc.
Đầm lầy chết chóc đã quá quen thuộc với Vân Xuyên, cô biết nên đi theo đường nào để tiết kiệm thời gian, vừa cho ngựa rong qua những mô đất mềm, vừa tung gạo cho người đã chết.
Hôm nay rất kỳ lạ, đằng sau cô không có âm thanh nào gọi lại, cứ thế bình yên băng qua đầm lầy.
Cô rong ngựa qua vườn hoa cải đang độ rụng hoa, băng qua cánh rừng, đi được quá nửa thì từ trên cành cây thò xuống những cánh tay dài khẳng khiu, chỉ còn mỗi da bọc xương.
Thứ này là quỷ giấu đường, hôm nay cô đi một mình mới thấy chúng xuất hiện, vừa đúng lúc cô muốn thử bùa chú học được.
Rút trong tay nải ra một lá bùa vàng và một hộp sáp, Vân Xuyên chấm ngón tay vào trong sáp, vẽ loằng ngoằng mấy ký tự.
Sau đó đưa tay bắt ấn, ném lá bùa vào những con quỷ giấu đường.
Lá bùa phát ra ánh sáng nhạt, lũ quỷ kia lập tức thu tay lại che mắt, nhân cơ hội đó, Vân Xuyên thúc ngựa chạy thật nhanh.
Hẻm đá vào U Linh Cốc vẫn u ám như mọi lần, một con chó đầu người đang đứng đó canh gác.
Thấy Vân Xuyên thúc ngựa tới, nó liền há miệng thật to rồi chồm lên.
Vân Xuyên lấy lá bùa đã chuẩn bị sẵn, lúc chạy qua chỗ con chó nhảy lên thì dán thẳng vào giữa trán con chó.
Con chó đầu người bị bất ngờ liền khựng lại trên không, ngã bịch xuống đất, nằm còng queo một chỗ mà rên ư ử.
Vân Xuyên tiếp tục tiến sâu hơn vào vườn thảo dược của U Linh Cốc, từ xa đã trông thấy con chó đen đang vờn nhau với mấy con chó đầu người khác.
Nhìn thấy cô, con chó đèn ngẩng phắt đầu lên, ra hiệu với mấy con chó đầu người rồi đuổi chúng đi, rối rít vẫy đuôi chạy tới.
U Linh không ở trong cốc, U Lan nói anh ta đã dẫn đám quỷ nhi đi tìm cha mẹ của chúng rồi.
“Hình như anh tôi đang giận dỗi cô chuyện gì đó đấy Xuyên Nhi, có phải hai người cãi nhau không?”
Vân Xuyên nghĩ lại chuyện ngày hôm đó, một mực không muốn cùng U Linh về U Linh Cốc, hẳn là anh ta còn giận cô chuyện đó.
Bây giờ cô bị Triệu Ý ném ra rìa lại tìm đến đây, lát nữa anh ta về nhất định sẽ cười cô thối mũi.
Nghĩ cũng có chút thiểu não, nhưng biết sao được.
Con Mơ đã khoẻ hẳn, hai mắt vẫn bịt kín vì hiện giờ có bỏ phần băng mắt ra thì cũng chỉ còn là hai cái hốc đáng sợ, thấy Vân Xuyên về nó mừng lắm, suýt nữa lại khóc nức nở.
** Thóc cả ngày đi theo U Lan tìm dược liệu để điều chế thuốc, U Lan ngoài việc hay đi trêu chọc người khác thì rất giỏi làm ra những loại thuốc chữa thương.
Nghe U Lan kể, khi còn sống cô từng là y nữ trong quân doanh, dưới trướng của Triệu Trinh Nương.
Sau khi Trinh Nương chết, cô và những y nữ khác bị bắt về trại giặc, ép phải mua vui cho chúng.
U Lan không chịu, cùng những người khác bày mưu kế chuốc thuốc độc cho bọn giặc Đông Ngô, kết quả là giết được gần một trăm tên lính, bản thân bọn họ cũng bị giặc xử lăng trì ngay tại chỗ.
U Linh đến muộn, không cứu được em gái, liều mạng với binh lính Đông Ngô, cuối cùng cũng không tránh được cùng chung số mệnh.
Hai anh em U Linh và U Lan biến thành hai quỷ hồn, rong ruổi khắp nơi để tìm Trinh Nương.
“Mãi cho tới giờ cũng không thể tìm được cô ấy, có lẽ cô ấy đã đi đầu thai rồi, anh em chúng tôi đã ở lại dương gian quá lâu, chấp niệm trong chúng tôi quá lớn, bây giờ bảo đi lại không nỡ.”
“Vậy còn Điệp Vũ là thế nào với U Linh?”
“Điệp Vũ từng là công chúa ngoại bang, đưa vào Hoàng cung để hoà thân, xong không nhận được ân sủng, nghe cô ấy nói cô ấy bị người ta hãm hại mà chết, oán khí quá lớn nên biến thành nữ quỷ.”
Vân Xuyên nghĩ ngơi một lát, sau đó hỏi.
“Tôi nghe Thiết Ngôn nói cô ấy đã ăn thịt người sao?”
“Điệp Vũ quả thực không còn lương thiện khi biến thành quỷ hồn, cô ấy đã ăn thịt người, uống máu người, còn dùng các bộ phận khác trên cơ thể nhiều cô gái biến thành của mình, từ đó hoàn toàn dùng lốt con người để sống.”
“U Linh không biết chuyện đó sao?”
“Biết chứ, nhưng anh ấy khờ lắm, chỉ cần Điệp Vũ dụ ngọt một chút là lại xuôi lòng ngay, anh ấy đã quá cô đơn, so với tôi, U Linh là người cần yêu thương nhiều hơn.
Triệu Tướng quân giết Điệp Vũ, thực ra cũng là một chuyện tốt, nhưng cũng vì thế mà U Linh đâm ra thù ghét ngài ấy, lần nào gặp cũng phải đánh nhau một trận.
Tôi thừa biết Triệu Tướng quân có thể một lần gi3t chết U Linh, nhưng ngài ấy không làm thế, thực ra U Linh chỉ là cố chấp thôi, chứ cái chết của Điệp Vũ không do Tướng quân làm thì cũng sẽ có quỷ sai được phái tới hạch tội.
Đâu phải cứ làm ma quỷ là có thể giết người tuỳ tiện, làm trái mệnh trời ắt sẽ bị trừng phạt.
Có lẽ bây giờ Điệp Vũ đã về dưới Âm ty thọ khổ rồi.”
Chuyện hoá ra là như vậy.
Vân Xuyên cuối cùng cũng hiểu tường tận mối thù giữa Tướng quân và U Linh là thế nào.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng thằng ** Thóc, U Linh đã về, còn mang cho nó một cái bọc lá sen, bên trong là những chiếc bánh rán thơm nức mũi.
U Linh có vẻ rất chiều chuộng thằng bé, anh ta trông hiền lành hẳn khi ở cùng với nó.
“U Lan, tôi tới đây cũng là vì chuyện của ** Thóc, ông nội thằng bé có nhắn nhủ tôi đưa thằng bé tìm tới người họ hàng xa, dù sao đây cũng là tâm nguyện của ông ấy, nói thế nào thì cũng phải giúp ông ấy thực hiện.”
U Lan nghe thế