Triệu Ý đã tới Quan Thượng Tự từ hai ngày trước, siêu độ cho bốn quỷ hồn Phu nhân, làm cho họ bốn cái bài vị tử tế, nhưng vẫn chưa muốn gặp Thái Bà.
Y không biết nên đối diện thế nào với người bà này, càng không biết phải nói gì.
Triệu Ý từ khi lọt lòng đã bị vứt bỏ bên tổ kiến đen, thân thể non nớt vì lạnh mà tím tái, từng tốp kiến thợ kéo nhau leo lên, cắn vào da thịt.
Nghĩ lại y vẫn cảm thấy nhộn nhạo và đau đớn.
Không hiểu sao, lúc đó Triệu Ý chỉ vừa mới sinh, ý thức còn chưa có, nhưng cơn đau do bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm đó lại lưu giữ rất sâu trong tiềm thức như thể chỉ vừa mới đây thôi, y đã bị chúng cắn tới bầm dập.
Sau đó Thái Bà nhặt y về, đặt tên là Triệu Ý, Ý trong ‘Thư bất tận ngôn, ngôn bất tận ý’, (sách không nói hết lời, lời không diễn được hết ý).
Quả nhiên cái tên này rất phù hợp với Triệu Ý.
Nhìn thấy cháu trai mình đã đứng đợi bên ngoài sân, cả thân hình cường tráng rắn rỏi luôn khiến người khác phải dè chừng.
Thái Bà tay lần hạt tràng, ra hiệu cho vú Niệm lui đi, còn mình từng bước tiến đến, mỉm cười hiền hoà hỏi.
“Sao con lên đây mà không báo trước? Xuất hiện bất ngờ thế này, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Triệu Ý xoay người lại, quỳ xuống hành lễ với Thái Bà.
Đối với y, bà vẫn là người tôn kính nhất.
“Nào nào, đứng lên, ngồi xuống đây để bà xem.
Gần đây con phải lo nhiều chuyện đúng không? Gầy đi không ít.”
Triệu Ý điềm đạm thưa.
“Tôn nhi vẫn rất khoẻ, cảm ơn bà quan tâm.
Bà ở Quan Thượng Tự ăn uống thế nào? Đã muốn trở về phủ chưa ạ?”
“Ta ở đây rất tốt, các sư cô rất quan tâm tới bà già này, ngày ngày ăn chay niệm Phật, chép kinh thư, cũng khiến cho tâm tình thư thái hơn rất nhiều.
Con lên tận đây, không phải chỉ để hỏi thăm sức khoẻ của ta đấy chứ?”
Triệu Ý cũng không hề giấu diếm, y nghiêm túc trả lời.
“Không giấu được bà chuyện gì.
Tướng quân phủ xảy ra biến cố, A Duệ đã chết rồi.”
Bàn tay lần hạt tràng hơi dừng lại, trong thoáng chốc, ánh mắt của Thái Bà có chút sa sầm xuống.
Nhưng rất nhanh, Thái Bà đã nhắm mắt lại, miệng thở dài.
“A Di Đà Phật, mới đó mà đã chết rồi sao? Làm sao mà chết?”
“Là tôn nhi đẩy hắn vào chỗ chết thưa bà, tôn nhi điều tra ra, A Duệ là Dục Quỷ, cũng là kẻ đã giết bốn Phu nhân trước của Tôn nhi, cho nên Tôn nhi đã để họ kết liễu hắn rồi.”
Triệu Ý ở trước mặt Thái Bà nói ra những lời này, vì y biết mình không cần giấu diếm nữa, đã tới lúc, hắn không muốn nhìn sắc mặt Thái Bà mà làm việc nữa.
Thái Bà hơi cau nhẹ đôi lông mày thanh tú, nói bà đã thất tuần thực sự không có ai tin.
“Cháu trai thật giỏi, bận trăm công nghìn việc, mà vẫn âm thầm điều tra được trong Triệu phủ nuôi ong tay áo.”
“Bà không hỏi Tôn nhi Dục Quỷ là gì? Tại sao lại ở trong Tướng quân phủ của chúng ta sao?”
Thái Bà không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi rất thẳng thừng này của Triệu Ý, ba mươi năm, một tay bà dạy dỗ y, làm sao không biết cháu trai đang lật bài ngửa với mình.
“Triệu Ý, có những chuyện nếu thực sự cần nói thì cứ nói ra đi, giữ trong lòng không tốt, bà không thích úp mở.”
Triệu Ý gật đầu, y cũng không vội, những ngón tay chắc khoẻ hơi co lại, trầm giọng nói.
“Dục Quỷ là loài mang thân xác con người, thích biến đổi lúc nào cũng được, miễn là đang trong trạng thái khoẻ mạnh.
Đặc tính của chúng là ăn cắp thứ chúng cần và gửi con vào phụ nữ loài người.
Thế nhưng ít ai biết rằng, con người cũng có thể lập khế ước với Dục Quỷ, chỉ cần thoả mãn được điều kiện của chúng, thì chúng có thể cho người đó sắc đẹp và dương thọ.
Bà, ba mươi năm trôi qua rồi, hình như bà đã khác trước rất nhiều, tuy con hay đi xa dài ngày, không thường xuyên ở bên hầu cận, nhưng phàm là con người không thể thay đổi nhanh đến như thế.
Tôn nhi còn mang tới đây cho bà một bức hoạ, lúc đó Tôn nhi bảy tuổi, lần đầu tiên cầm bút vẽ cho bà.
Bà có muốn xem dáng vẻ của mình lúc đó không?”
Thái Bà vẫn lần tràng hạt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cặp mắt nâu khẽ nheo lại.
Từng đó năm trôi qua, sự biến đổi trên gương mặt lại theo chiều hướng giống như biến thành người khác, cứ dần dần từng chút một, nếu không để ý cũng chẳng thể biết được.
Triệu Ý lấy ra một cuộn tranh nhỏ, nhét vừa trong ngực áo, mở tranh trải ra bàn.
Quả nhiên so với người trong bức hoạ, Thái Bà ngồi đây không già hơn mấy tuổi, chỉ là có sự khác biệt vô cùng lớn, cứ như thể là hai người khác nhau.
Thái Bà liếc qua bức hoạ, ung dung cầm chén trà đưa lên uống một hớp nhỏ, sau đó mới chậm rãi nói.
“Cháu trai bây giờ muốn bà giải thích chuyện gì?”
“Bà chỉ cần trả lời Tôn nhi một câu thôi, những chuyện A Duệ làm, bà có biết không?”
Thái Bà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Triệu Ý, ung dung đáp.
“Biết chứ.
Bà đã lập khế ước với A Duệ, bắt đầu từ nhiều năm trước thì bà và hắn đã có giao dịch này rồi.
Cháu sẽ đạp lên chữ ‘hiếu’, vì lợi ích đại cục mà xuống tay với bà già này chứ?”
Triệu Ý cũng không ngạc nhiên trước thái độ này của Thái Bà, hai bà cháu nhà họ thực ra hiểu rất rõ đối phương, bà là đang ép y đi tới sự chọn lựa, dù là lựa chọn nào, y cũng không hề thoải mái.
Thay vì trả lời, Triệu Ý lại hỏi một câu khác.
“Mắt của bà, là Dục Quỷ lấy từ tỳ nữ của Xuyên Nhi sao?”
“Xuyên Nhi? Cháu trai có vẻ đã đặt con bé đó vào mắt rồi, cho nên mới nhẫn tâm cạo đầu đại tiểu thư Kiều gia, người đáng lí ra phải trở thành Phu nhân của mình.
Tôn tử của ta, quả thực hành sự rất quyết đoán.”
“Kiều Thục Hiên được chỉ định gả cho Tôn nhi, nhưng đã được thay thế bằng Vân Xuyên, ai làm Phu nhân của phủ Tướng quân, tất cả đều do ông trời sắp đặt, bà không cần ai oán giùm cô ta.”
Thái Bà gật gù, lại nở nụ cười rất ôn hoà, nhưng đáy mắt thì ánh lên những tia mảnh sắc lẹm.
“Bà còn chưa trả lời Tôn nhi, mắt của bà là lấy từ chỗ tỳ nữ của Xuyên Nhi phải không ạ?”
Phía sau Triệu Ý, vú Niệm đã đứng đó từ bao giờ, bà ta bốc ra một nắm bụi gì đó, vừa nói vừa vung vào mặt Triệu Ý.
“Tướng quân, cho dù người có là chiến thần diệt quỷ được người đời tôn vinh thế nào đi chăng nữa, người cũng không nên ở đây buộc tội Thái Bà, như thế là đại bất kính.”
Triệu Ý đã đoán được ý đồ của vú Niệm, cũng đã niệm chú hộ thân từ lâu, loạt nhuyễn gân tán tung ra đều chẳng còn tác dụng gì, y dùng bàn tay chắc khoẻ như gọn kìm tóm lấy cổ vú Niệm, gằn lên từng tiếng, hai hốc mắt tối sầm lại.
“Vú Niệm, chưa ai dạy bà, khi chủ nhân đang nói chuyện thì không được phép làm loạn sao? Hay để Bổn tướng dạy bà