Khi chúng tôi bước ra khỏi phòng học nhạc, Vương Đại Lực phẫn nộ nói: "Lão già họ Tần này thật là quá đáng! Chị Tiểu Đào đừng lo, cho dù đội đặc nhiệm đá chị ra khỏi vụ này đi nữa thì em và Tống Dương vẫn luôn bên chị. Là sự hậu thuẫn vững chắc của chị. ”
“ Cám ơn! ”Hoàng Tiểu Đào cười miễn cưỡng, nàng vốn là đội trưởng đội đặc nhiệm phản ứng nhanh, nhưng hiện tại nàng đã trở thành một người bơ vơ, cô độc. Lúc này chắc hẳn cô ấy đang cảm thấy hoang mang lắm.
"Nhưng tôi không hiểu, làm thế nào mà một bác sĩ pháp y có thể có quyền hạn đến mức có thể gọi lãnh đạo lực lượng đặc nhiệm và đuổi cô ra ngoài? Các bác sĩ pháp y trong ấn tượng của tôi là bị mắc kẹt trong nhà xác cả ngày. Yêu thích người chết hơn người sống. Và họ thường là một cô gái đẹp gợi cảm và lạnh lùng, mặc áo khoác trắng. "Vương Đại Lực liếc mắt nói.
"ĐM xem phim ít thôi! Thực ra, bác sĩ pháp y cũng có tổ chức, dù ở nhà xác cả ngày cũng không chán. Bác sĩ pháp y không chỉ khám nghiệm tử thi, viết báo cáo mà còn cùng cảnh sát giám định tại hiện trường. Tham gia giải quyết các vụ án, cung cấp bằng chứng tư pháp cần thiết, và thậm chí làm chứng trước tòa”. Tôi nói.
“Cậu biết nhiều vậy à.” Hoàng Tiểu Đào cảm thán.
“Biết người biết ta thôi!” Tôi cười.
“Chức danh của pháp y Tần tương đương với thanh tra cảnh sát, cao hơn tôi hai cấp, ông ta cùng cấp với sếp Lâm trong đội cảnh sát hình sự.” Hoàng Tiểu Đào nói.
“Thảo nào mà oai như vậy!” Vương Đại Lực gật đầu.
Tôi hỏi Hoàng Tiểu Đào: “Đội trưởng Lâm là sếp trực tiếp của cô à?”
“Ừ.” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
“Cụ thể?”
“Đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự…”
“Người đứng đầu thì sao?”
“ Cục trưởng Tôn”
“ Cục trưởng Tôn là ai?” “Tôn Hoắc, bởi vì tính tình nóng nảy nên chúng tôi đều ngấm ngầm gọi là Tôn lão hổ. ”Hoàng Tiểu Đào ngây thơ trả lời.
Nghe được ba chữ này, tôi khịt mũi cười, đã hơn ba năm không gặp, Tôn Hoắc đã là cục trưởng, xem ra mấy năm gần đây sự nghiệp của anh ấy khá suôn sẻ. Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi đang cười cái gì, tôi nói: “Không có gì đâu, cái tên Tôn lão hổ này buồn cười quá.” Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn tôi một cách khó hiểu: “Nhìn nụ cười là biết chả có gì tốt lành!”
Sau đó cô ấy khẽ thở dài, “Ài..... những cảnh sát ở đây chắc chắn sẽ báo cáo những gì cậu vừa điều tra được cho pháp y Tần , việc này tương đương với việc cung cấp thông tin chính xác cho ông ta. Hơn nữa, với nhiều cảnh sát và nhiều tài nguyên như vậy, ông ta nhất định sẽ phá án trước.
" Cô có vẻ không tin tưởng tôi lắm sao? ”Tôi hỏi.
"Tôi tin cậu, nhưng khả năng của cậu chẳng qua là khám nghiệm tử thi. Cậu có thể điều tra sao?" Hoàng Tiểu Đào bĩu môi.
"Là lừa hay ngựa, chưa kiểm tra thì làm sao biết!" Tôi nói.
“Cậu đừng có huênh hoang như thế, vạn nhất đến lúc đó không thu thập được cục diện này thì sao?” Hoàng Tiểu Đào có chút lo lắng nhìn tôi.
"Thực ra, khi khám nghiệm tử thi, tôi đã có một số đầu mối về toàn bộ vụ án, nhưng vẫn còn một số nghi vấn cần được xác nhận." Tôi nói.
“Thật sao?” Hoàng Tiểu Đào hưng phấn nói: “Cậu chắc chắn giải quyết được vụ án này bao nhiêu thành?”
“Mười thành! Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết vụ án này cho cô, hơn nữa còn đi trước pháp y Tần một bước.” Tôi lộ ra một nụ cười tự tin.
Hoàng Tiểu Đào xúc động nói: "Chúng ta mới quen nhau hơn một tiếng đồng hồ. Sao cậu lại muốn giúp tôi thế? Tôi làm sao có thể báo đáp cậu đây?" ( Trao thân đi chứ còn gì nữa :LOL:) )
" Cảm thấy áy náy thì mời tôi một bữa cơm đi!" Tôi đáp.
“Cái gì?” Hoàng Tiểu Đào trợn to hai mắt, tôi đoán có lẽ cô ấy bất ngờ, còn tưởng rằng tôi giở trò đồi bại nói mấy câu như là “Lấy thân báo đáp” mất một lúc mới phản ứng lại: “Được rồi, giải quyết xong vụ án, muốn ăn ở tiệm nào chỉ việc mở miệng. Tôi bao tất! "
" Được, tốt quá, tôi muốn ăn McDonald's đến khi nào no thì thôi! "Vương Đại Lực vỗ tay hào hứng.
Tôi quăng cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ, đời sống sinh viên quả thật hơi đói kém, cho dù McDonald's cũng ngon, nhưng dù gì thì cũng là người ta mời khách, thế nào cũng phải ăn một bữa thịt nướng linh đình, Hải Để Lao hay gì đó.
Chúng tôi đến ký túc xá nơi hai cô gái ở, phía trên có một tấm bảng ghi “Ký túc xá nữ - Các bạn nam lượn ra chỗ khác”.
Vương Đại Lực lo lắng rằng cô quản lý sẽ không cho chúng tôi vào, tôi nói, "Mày không cần đi lên. Đến chỗ cô quản lý và hỏi xem Phương Phương và Điềm Điềm có ở trong ký túc xá không?". Vương Đại Lực đi chưa được hai phút đã quay lại chửi rủa: "Con mẹ nó, tên Tần lông xù kia quá quỷ quyệt, đã đem nhân chứng đi rồi! Tống Dương, mày cũng thật là, tại sao khi rời đi lại nói trắng trợn như vậy? Giờ thì toang rồi." , Manh mối duy nhất cũng bị đem đi. ”
Tôi đột nhiên phá lên cười.
Hai người ngẩn ra và hỏi tôi đang cười cái gì, tôi nói: "Vị bác sĩ pháp y Tần này thực sự càng già càng hồ đồ rồi. Thực ra tôi chỉ nói vậy nhằm mục đích khiến bác sĩ pháp y Tần nghĩ rằng hai