Tôi nói với bọn họ rằng từ bây giờ ba người nên tách nhau ra hành động, Đặng Siêu có khả năng đang trốn trong bóng tối quan sát.
Tôi yêu cầu Hoàng Tiểu Đào lái xe rời khỏi trường trước, sau đó tìm một nơi để đậu xe sau đó hẵng quay trở lại. Tôi đến thư viện một mình một lúc, khá đông người ở đây nên có lẽ tương đối an toàn, khi trời sập tối, tôi thậm chí không thèm ăn tối vội vã đến thẳng tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Rừng cây nhỏ xung quanh tòa nhà dạy học về đêm trông thật âm u, đi trên đường tôi cũng thấy rợn cả tóc gáy, tôi thực sự lo Đặng Siêu đột ngột nhảy ra từ đâu đó và giết tôi chỉ bằng một nhát dao.
Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ thương, đến giờ tôi mới hiểu sâu sắc ý tứ của câu này!
Khi tôi vừa bước vào tòa nhà dạy học, một người bên cạnh đột nhiên túm lấy tôi khiến tôi sợ đến đứng tim, bên kia thì thào: “Này, Tống Dương, là tao đây!”
“Đm Đại Lực, mày muốn tao vỡ tim mà chết mới vừa lòng đúng không?. ”Tôi vuốt ngực và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Có ai đi theo trên đường không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi, hóa ra bọn họ đã tới rồi.
"Không." Tôi đã cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau trên đường đến đây, vì vậy tôi chắc chắn.
Vương Đại Lực định bật đèn pin lên, nhưng tôi ngăn anh ta lại: "Đừng bật đèn pin sẽ làm lộ mục tiêu. Nhân tiện, mày đã mua những thứ mà tao bảo chưa?"
"Đây, sao mày lại muốn những thứ này?" Vương Đại Lực đưa cho tôi một cái túi.
“Chốc nữa sẽ biết.” Tôi trả lời.
Chúng tôi đến tòa nhà dạy học bỏ hoang đang chìm trong bóng đêm, hai người kia không nhìn thấy đường, cứ níu lấy quần áo của tôi, tôi sử dụng "Động u chi đồng", khả năng trong bóng tối gấp mười lần người bình thường!
Đây không phải là khoe khoang. Tôi đã đọc từ các cuốn sách về giải phẫu người rằng có các tế bào hình nón và tế bào hình que phân bố trên võng mạc của con người. Tế bào đầu tiên tập trung ở trung tâm của đồng tử và có thể nhìn thấy vào ban ngày; tế bào thứ hai phân bố xung quanh đồng tử và có thể nhìn mọi vật vào ban đêm, nhưng tế bào que rất nhạy cảm nên những người ở trong bóng tối lâu đột nhiên gặp ánh sáng cường độ mạnh, mắt sẽ có cảm giác đau nhức mãnh liệt.
Tôi đã được ông nội cho uống “Minh đồng tử tán” trong bảy bảy bốn mươi chín ngày. Lại trải qua khóa huấn luyện thị lực đặc biệt nên số lượng tế bào hình que gấp mười lần người bình thường và đồng tử có thể thu phóng linh hoạt tùy ý, vì vậy chỉ cần trong bóng tối có chút ánh sáng dù là yếu ớt tôi liền có thể nhìn rõ mọi vật.
Lúc lên cầu thang, Vương Đại Lực hỏi tôi: “Tống Dương, sao mày có thể nhìn ban đêm tốt thế?”
“Tao đã được huấn luyện” tôi nói.
"Cái gì, cái này cũng có thể luyện được sao! Làm như nào vậy?" Vương Đại Lực kinh ngạc.
“Ăn thêm cà rốt.” Tôi nói đùa.
Khi chúng tôi đến tầng ba, tôi bảo họ canh gác ở đầu cầu thang, và chú ý giữ im lặng. Tòa nhà dạy học bỏ hoang này chỉ có một cầu thang, nên nếu Đặng Siêu đến giết tôi, anh ta nhất định sẽ đi ngang qua đây.
"Tôi sẽ đến đó trước," tôi nói.
“Cẩn thận!” Hoàng Tiểu Đào khuyên nhủ.
“Yên tâm.”
Tôi đến phòng học nhạc, cửa bị dây cảnh giới rào lại, tôi vào trong, đương nhiên thi thể đã bị lấy đi, trên sàn còn có một ít vết máu sẫm. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rèm cửa nhẹ nhàng tung bay, khiến người ta cảm thấy bầu không khí quạnh quẽ thê lương.
Tôi lấy trong túi ra một ít bột mì rắc một lớp mỏng lên chân đàn và dưới cửa ra vào, cửa sổ, đề phòng thật sự nếu có ma nữ thì tôi đã chuẩn bị kỹ càng. Bột mì có tính chất ôn hòa, dương tính, có thể cảm nhận được âm hồn nhưng không chọc giận nó.
Ông nội dạy tôi một số cách đơn giản để đối phó với ma, thực ra thời cổ đại, trừ tà ma không phải là nghề của các hòa thượng và đạo sĩ, có một số phương pháp tương tự trong mỗi ngành nghề riêng, ví dụ như thợ mộc sẽ dùng ghét thắng pháp, thợ đá lên núi khai thác đá dùng thiêu giáp mã, đồ tể sát sinh cũng sẽ niệm một chút siêu độ kinh văn. Cả ngày giao tiếp với xác chết như ngỗ tác cũng không ngoại lệ, nhưng ở thời hiện đại, các ngành công nghiệp truyền thống dần bị thay thế bởi các ngành công nghiệp mới nổi, những kỹ thuật bí mật này mới dần bị thất truyền.
Thành thật mà nói là ban ngày nghe Vương Đại Lực kể về cái truyền thuyết ma nữ trong khuôn viên trường này, giờ lòng tôi cũng có chút cảm giác ớn lạnh, đêm nay ma nữ kia chính là đại bất trắc! (nhân tố không xác định)
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện ra vấn đề, bên ngoài cửa sổ là ngã tư, xung quanh khu dạy học trồng rất nhiều cây hòe cổ thụ, nơi này âm khí rất nặng, khó trách lại có ma ám!
Đêm nay ánh trăng rất tốt, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy phòng học, nhưng từ trong phòng học nhìn ra không rõ lắm vì bị lá cây che khuất. Nếu Đặng Siêu đến, anh ta sẽ thấy tôi trước.
Vì vậy tôi không