Tôn cảnh sát cười to rồi nói:”Nhiều năm hoạt động năng nổ như vậy, xét về tư cách thì chú cũng nên là một cục trưởng rồi! Nhưng nói thật, nếu không có sự trợ giúp của ông cháu, chú thực sự không thể ngồi vào vị trí này đâu. Tính ra là chú thiếu Tống gia một cái nhân tình. Cho nên có việc gì cần thì cứ mở miệng nhé.”Chú Tôn, chú lại thế rồi. Có thời gian rảnh nhất định cháu sẽ ghé qua.”Tôi nói.
"Được rồi, nhân tiện, con gái bảo bối của chú suốt ngày nhắc đên cháu, lúc nào cũng hỏi tại sao cháu không đến nhà đấy. Khi nào cháu đến cứ nói báo trước một câu, chú sẽ đón cháu ở trường."
Tôi nói thêm vài câu với chú Tôn, sau đó trả điện thoại lại cho Đội trưởng Lâm, anh ta chỉ nói đơn giản vài câu rồi cúp máy.
Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, ánh mắt của Đội trưởng Lâm, Hoàng Tiểu Đào, và bác sĩ pháp y Tần đều nhìn tôi khác hẳn, bác sĩ pháp y Tần ấp úng nói:”Thằng nhóc… à... chàng trai, cậu quen biết cục trưởng Tôn à?”
Tôi bỗng cảm thấy buồn cười. Không phải mới nãy còn mở miệng là thằng nhóc, tiểu tử các thứ sao? Sao tự nhiên nháy mắt lại trở nên khách khí thế này rồi?
Tôi nhàn nhạt nói:”Đúng vậy, quen từ hồi ông ấy còn chưa làm cục trưởng.”
Đội trưởng Lâm ho khan, đánh một tiếng giảng hòa:”Được rồi, lão Tần, ông về trước đi.”
“Ấy khoan đã!”Tôi hô lên, vừa nãy còn chèn ép tôi đủ thứ, thô lỗ có thừa, vậy mà giờ tính đánh bài chuồn sao:”Bác sĩ pháp y Tần, còn vụ cá cược giữa chúng ta thì sao?”
Bác sĩ pháp y Tần mồ hôi nhễ nhại, ấp úng nói:”Cái này… cái này… … Chàng trai, cậu thấy đấy, tôi cũng hơn năm mươi tuổi đầu, cũng sắp nghỉ hưu rồi. Làm pháp y nhiều năm như vậy cũng không dễ gì. Cậu thông cảm cho tôi một chút có được không?”
“Vậy lúc đầu ông dựa vào cái gì mà đánh cược thế, vì tuổi của tôi quá trẻ phải không? Tôi chỉ hỏi ông đúng một điều, nếu tôi không giải quyết được vụ án, thì hôm nay ông có tống tôi vào tù không?"Tôi không nhịn được mà bật ra một lời chế nhạo.
“Không, không, tôi sẽ khoan dung độ lượng, tôi từng này tuổi này rồi, chẳng lẽ còn tính toán chi li như vậy sao?”Nói xong, bác sĩ pháp y Tần cười với tôi một cách hòa ái, đúng là không biết xấu hổ mà.
Đội trưởng Lâm nói:”Lão Tần, có chơi có chịu. Ông cứ lật lọng như vậy thật sự rất bất lợi cho hình ảnh của lực lượng cảnh sát chúng ta."
"Đội trưởng Lâm ...”Tần Pháp y mặt ủ mày chau nói:”Tôi đã nhiều tuổi, tôi thừa nhận năng lực không đủ, thế nhưng những năm này tuy không có công lao thì cũng có khổ lao .”
“Ông còn không biết xấu hổ mà nói!”Tôi mắng:”Là một nhân viên chấp pháp, năng lực không đủ. Suýt chút nữa để một tên tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật, có thể là năm năm, mười năm sau lại có người vì hắn mà phải bỏ mạng. Lúc đó ông có thể gánh vác trách nhiệm này được không?”
Gương mặt già nua của bác sĩ pháp y Tần trở nên tím tái, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tôi tiếp tục mắng:”Giờ ông muốn làm gì thì làm đi. Chỉ mong lần sau ông tới đừng làm phiền tôi nữa. Tôi chỉ là một người bình thường. Tại sao tôi lại bị khởi tố chỉ vì giúp công an phá án. Cá nhân tôi được hay mất không quan trọng, cứ tưởng tượng thế này đi, nếu sự việc như này cứ tiếp diễn, sau này có ai còn dám hợp tác với cảnh sát nữa không? Lúc đó sẽ tạo ra bao nhiêu vụ án oan sai, nghĩ tới thôi cũng đủ thấy rùng mình.”
Bác sĩ pháp y Tần nhìn Đội trưởng Lâm vẻ mặt chán nản