Tôi nghĩ thầm chết kiểu gì mà lại khó mô tả, chẳng lẽ là không tìm ra nguyên nhân?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy kích động, lẽ nào “Giang Bắc Tàn kiếm” lại xuất hiện!
“Mau đưa tôi đi!” Tôi trở nên gấp gáp hẳn.
“Được, đi theo tôi.” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng 4 của khách sạn, đang có một vài cảnh sát đứng ngoài hành lang, có một người đàn ông da đen mập mạp mặc đúng một cái quần xà lỏn, chân đi dép lê dùng một lần trong khách sạn, cởi trần, trên cổ treo một sợi dây chuyền vàng vừa to vừa dài. Bên cạnh là một cô gái trẻ khoác trên mình một cái chăn, cũng ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, mái tóc dài che trước ngực.
Tình cảnh này, nếu có thêm một phóng viên cầm camera ở đây, thì trông chẳng khác gì cảnh đi bắt môi giới mại dâm cả.
Cảnh sát đang hỏi họ vài vấn đề, người đàn ông da đen béo cau mày nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói rồi, tôi và cô ấy yêu nhau chân thành, giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài vậy, không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ.”
“Chỉ nói suông thì vô dụng. Lấy chứng minh thư và bằng lái xe ra đây! ". Viên cảnh sát nói.
“Đã nói là không mang theo rồi mà!”
“Tính lừa ai đấy, không có chứng minh thư anh thuê khách sạn kiểu gì?” Cảnh sát mỉa mai liên tục.
Vương Đại Lực kinh ngạc mà túm lấy áo tôi: “Ê mày, có phải đi lộn chỗ không? Sao giống đi càn quét tệ nạn mại dâm thế?”
Hoàng Tiểu Đào nói, hóa ra là hai người này chính là người tìm được thi thể, bọn họ đến khách sạn đặt phòng lúc tối. Đang lúc cao trào thì bỗng nhiên cái nệm rung lên bần bật, vừa mở ra thì thấy bên dưới là một thi thể nữ! Dọa hai người bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng báo cảnh sát.
Cảnh sát đến nơi thì phát hiện hai người này có vẻ giống khách làng chơi và gái mại dâm, nên đã yêu cầu họ xuất trình giấy tờ tùy thân nhưng bọn họ sống chết cũng không chịu đưa, cứ thế đứng đơ ra như vậy, vì thế cảnh sát đã báo cho đội phó phòng phòng chống tệ nạn xã hội cử người đến tiếp quản.
Tôi cười nói: "Tên mập này thật là xui xẻo. Ra ngoài “vui vẻ” mà gặp phải chuyện như vậy, tao đoán kiểu gì hắn cũng bị ám ảnh, mấy tháng tới có lẽ sẽ không thể cứng rắn được."
Hoàng Tiểu Đào không nhịn được cười: “Đáng đời! Hừ, ngoan ngoãn ở nhà thì làm gì gặp phải cái cảnh này chứ? "
Nghe Hoàng Tiểu Đào kể lại, tôi đã kết luận kẻ sát nhân không phải là" Giang Bắc Tàn kiếm ", bởi vì tên kiêu ngạo này, trong từ điển không có hai từ "giấu xác". Hắn ta không những không giấu mà còn quang minh chính đại phơi bày thi thể ra để khiêu khích cảnh sát!
Người đàn ông da đen mập mạp vẫn đang gây gổ với cảnh sát, chúng tôi đi ngang qua anh ta và đến căn phòng nơi tìm thấy thi thể.
Hoàng Tiểu Đào nói rằng họ đã thu thập được hơn chục bộ mẫu dấu vân tay từ đồ đạc và trên tường, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì vì đây là khách sạn, mỗi ngày đều có các vị khách ra vào.
Tôi liếc nhìn qua giường, tấm đệm đã được xốc lên, cái xác được giấu phía dưới này.
Cái xác chết có dáng người mảnh mai, với mái tóc dài thời thượng, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót và quần lót. Da tái nhợt, hoàn toàn không phải là trắng tự nhiên mà là một màu như tờ giấy trắng.
Trạng thái lúc chết khá dữ tợn, mắt trợn trừng, hai tay giống như chân gà co quắp cứng ngắc, tất cả những đặc điểm đều ám chỉ trước khi chết cô ấy đã phải trải qua thống khổ tột độ.
Nhìn thấy tình huống này, Vương Đại Lực rùng mình nấp sau lưng tôi, Hoàng Tiểu Đào khinh thường nói: "Sao cậu lại mang theo cái bị thịt này thế? Định trình diễn buộc dây giày cho bầu không khí bớt căng thẳng a?"
Rõ ràng sự tích lần trước lúc bắt tội phạm Vương Đại Lực dừng lại buộc giây giày, Hoàng Tiểu Đào vẫn còn chưa bỏ qua.
Vương Đại Lực giải thích: “Tôi là cánh tay phải của Tống Dương, không có tôi thì cậu ấy không thể làm gì được!”
“Đúng, đúng!” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, rồi hỏi Hoàng Tiểu Đào : “Đã đụng qua xác chết chưa?”
“Mới nãy Tiểu Chu bên tổ kỹ thuật dùng đèn cực tím chiếu qua một chút, muốn xem có dấu vân tay hay không, còn lại chưa ai đụng vào hết” Hoàng Tiểu Đào nói.
“Có tìm được gì không?” Tôi hỏi.
Hoàng Tiểu Đào đang định trả lời thì một cảnh sát trẻ tuổi đeo kính gọng đen, đầu tóc bóng lộn đi tới, trông dáng dấp có vẻ nhã nhặn, nhưng giữa hàng lông mày lại lộ vẻ kiêu ngạo: “Trên người không có bất kỳ dấu vân tay nào, móng tay cũng không có mảnh da nào lưu lại.”
Hoàng Tiểu Đào giới thiệu:“ Đây là Tiểu Chu, một cao thủ của đội kỹ thuật, người đã phá giải không ít vụ án mạng. ”
Tiểu Chu đắc ý gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn tôi:“ Anh là Tống Dương à? Tôi nghe tổ trưởng Hoàng nói anh sử dụng một phương pháp cổ xưa chưa từng có để khám nghiệm tử thi. Tôi đang muốn mở mang kiến thức một chút! "
"Quá khen!" Tôi trả lời.
Tiểu Chu đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bất quá tôi dám đánh cược, cậu nghiệm kiểu gì đi nữa cũng sẽ không ra, bởi vì vụ án này căn bản không phải là do người làm”.
Loại thái độ khiêu khích của cậu ta làm tôi khó chịu. Tiểu Chu hiển nhiên là thuộc loại thích cạnh