Vương Đại Lực và tôi trở lại căn phòng nơi xảy ra án mạng, tôi nhìn lên trần nhà và thấy một số vệt mờ mờ, đúng như tôi dự đoán!
Bởi vì xác chết vẫn còn nằm trên giường, tôi không thể giẫm lên xác chết, nên tôi nhờ Vương Đại Lực lấy một cái thang cho tôi. Sau đó tôi lấy một chai cồn và một chiếc tăm bông trong hộp dụng cụ của đội kỹ thuật.
Một lúc sau, Vương Đại Lực đem thang tới, tôi bảo cậu ta dựng thang lên, Vương Đại Lực tò mò hỏi tôi: “Tống Dương, mày đang làm gì vậy?”
“Đợi chút nữa mày sẽ biết.”
Tôi trèo lên cái thang. Sau đó tôi dùng tăm bông nhúng cồn lau nhẹ vài lần vết bẩn trên trần nhà, cồn làm tan vết bẩn, sau đó cồn bay hơi để lại vết bẩn trên tăm bông, đây cũng là cách để pháp y thu thập chứng cứ là chất lỏng.
Tôi đưa tăm bông xuống mũi ngửi, rồi đưa Vương Đại Lực, cậu ta ngửi một chút rồi lắc đầu nói: “Tao không ngửi thấy mùi gì cả.”
“Có đấy, đây là máu lươn. Có người bôi lên trần nhà để thu hút lũ dơi. "Tôi nhìn lên trần nhà và nói," Ấy, dấu vết này có lẽ được phun bằng súng nước ... "
" Tống Dương, lại đây! "Hoàng Tiểu Đào hét lên từ một phòng khác.
Chúng tôi quay trở lại căn phòng ban nãy, Hoàng Tiểu Đào đã tìm thấy thứ gì đó. Cô ấy tìm thấy một đoạn ghi hình kỳ quái trong một video khác, được quay trong cùng căn phòng một ngày trước khi xảy ra vụ án. Một gã đeo khẩu trang ăn mặc như người dọn dẹp lén lút, đóng đinh vào tường rồi rút súng bắn nước bắn lên trần nhà.
Tôi kể về thứ máu lươn vừa tìm được trên trần nhà, rồi bật cười: "Bản chất loài dơi là loài khát máu, và đặc biệt thích máu lươn là mùi tanh nhất. Đây là lý do khiến lũ dơi bị thu hút đến căn phòng!"
"Điều này đủ chứng tỏ kẻ sát nhân là con người, không phải ma cà rồng. "
Tiểu Chu sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn nói: "Có thể cái thứ năng lực triệu hoán dơi là giả, nhưng những thứ khác đều là thật. Khoảng cách giữa hiện thực và truyền thuyết mong manh lắm."
Tiểu Chu từ đầu đến cuối đều giữ quan điểm: " Hung thủ là một con ma cà rồng, lúc trước đánh cược với tôi cũng thế, luôn khăng khăng cố chấp giữ quan điểm của mình bằng mọi giá, tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy đạo của người trả cho người: "Nếu anh ta là ma cà rồng, thì đáng lẽ nãy giờ chúng ta sẽ không thấy được gì cả".
" Ý anh là sao? "Tiểu Chu hỏi.
"Ma cà rồng không phản chiếu trong gương, cũng không thể chụp ảnh. Cậu chắc đã nghe nói về truyền thuyết này rồi chứ? Vậy thì camera cũng không thể ghi hình được anh ta."
Tiểu Chu ấp úng: "Truyền thuyết này cũng có thể là giả!"
Vương Đại Lực nhịn không nổi bèn lên tiếng: "Đây cũng là giả, kia cũng là giả. Cuốn sách anh đọc được cũng là giả a?"
Tiểu Chu tuy xấu hổ nhưng vẫn gân cổ cãi: " Nguyên lý hoạt động của camera khác với gương và máy ảnh. Có lẽ camera có thể ghi hình được ma cà rồng. "
Tôi nói:" Nếu anh ta thực sự là ma cà rồng, thì cái xác mà anh ta cắn có lẽ sẽ không nằm ở đó đợi chúng ta đến kiểm tra. Nó đã sớm biến thành một thây ma và nhảy lên tấn công chúng ta, lý do này là đủ rồi a".
Tiểu Chu rốt cục nhượng bộ:" Hừ, tôi thừa nhận hung thủ lần này không phải ma cà rồng, nhưng mà trên đời này chắc chắn có ma cà rồng! "
Con vịt chết vẫn còn cứng miệng, tôi nghĩ thầm. Nếu thực sự có ma cà rồng trên thế giới, với khả năng bất tử của họ, con người có lẽ sẽ không tồn tại trên cái thế igới này.
Hoàng Tiểu Đào tua ngược video, xem lại hai lần, cau mày nói: “Đoạn video này không phóng to được sao?” Người phục vụ rụt rè nói: “Đây chỉ là loại camera rẻ tiền, làm gì có chức năng như vậy được".
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi:" Tống Dương, cậu có phát hiện gì mới không "?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: "Người dọn dẹp này chắc là đồng phạm của hung thủ. Anh ta khoảng 45 đến 50 tuổi, nặng khoảng 80 kg, dáng người trung bình. Anh ta hành động rất chuyên nghiệp, phun máu lươn lên trần nhà. Rõ ràng ngay từ đầu, anh ta đã biết ở đấy có thể có camera được giấu kín. "
" Đã là camera giấu kín mà vẫn có thể phát hiện ra được, người này khả năng cũng là một tên trộm! "Hoàng Tiểu Đào nói.
Ông chú bên cạnh bình tĩnh đoán:”Chắc anh ta đã từng làm việc trong khách sạn rồi. Những khách sạn nhỏ như thế này thường không có giấy phép hoạt động rất hay lắp camera sau gương và TV."
"Ngoài ra, trước đó anh ta đã từng bị đột quỵ ", tôi nói.
Mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, Hoàng Tiểu Đào hỏi:”Sao cậu biết? Mắt của cậu có thể nhìn xuyên à?"
Tôi mỉm cười:”Tất nhiên là không, câu trả lời đều nằm trong đoạn video này, nếu mọi người không tin, hãy xem lại một lần nữa!"
Hoàng Tiểu Đào tua lại đoạn video đó và xem lại lần hai, cuối cùng cô ấy đành lắc đầu nói:”Tống Dương, thực sự là tôi không thể nhìn ra điều gì cả, cậu có thể chỉ giúp tôi không?.”
Ông chú cau mày, “Tôi phát hiện cách hắn ta di chuyển hơi khập khiễng. Có phải không? "
Tôi duỗi một ngón tay ra:" Mới chỉ là một nguyên nhân thôi. Tuy nhiên chừng đó vẫn chưa đủ để khẳng định lời tôi nói. Còn một điểm nữa ..”.
Tôi cầm lấy điều khiển và tua lùi lại một chút. Khi người quét dọn vào cửa, hắn ta dựa chổi vào tường, tôi chỉ vào cổ tay hắn ta và nói:”Nhìn xem, tay áo bên trái không che cổ tay.”
“Vậy thì sao?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
Tôi tua nhanh thêm một chút, khi người quét dọn lấy cây súng nước từ trong túi quần bên phải ra, tôi bấm tạm dừng:”Nhìn bàn tay phải một lần nữa. Tay