Lúc tôi rời khỏi cô nhi viện đã là năm giờ chiều, Hoàng Tiểu Đào lái xe trở về thành phố, ghé vào một tiệm cá nướng mời chúng tôi ăn tối.
Trong suốt bữa ăn, điện thoại cô ấy reo liên tục không ngừng, làm tổ trưởng tổ chuyên án xem ra khá là bận rộn.
Khi cô ấy đặt điện thoại xuống, tôi hỏi: "Có tiến triển gì không?"
"Trước mắt vẫn chưa có gì. Thời điểm tốt nhất để truy vết một vụ án mạng là trong vòng 48 giờ. Khổ nỗi thi thể này được tìm thấy quá muộn. Tôi sợ vụ án này khả năng sẽ kéo dài đấy!” Hoàng Tiểu Đào nhíu mày, có chút không vui.
"Nếu như phát hiện thêm một cái xác nữa thì tốt rồi..”. Vương Đại Lực nói.
Chúng tôi trừng mắt nhìn cậu ta, Vương Đại Lực lúng túng giải thích: “Kịch bản trong phim toàn thế mà, lần lượt từng người một bị giết, cuối cùng kẻ sát nhân mới bị bắt”.
“Miệng quạ đen!” Hoàng Tiểu Đào tức giận mắng.
"Tuy nhiên, những gì Vương Đại Lực nói không phải là không thể. Trường hợp này không phải là một vụ giết người vì tư thù, nó giống như một vụ giết người hàng loạt có chủ đích! Tôi nghĩ trong bảy ngày tới, nạn nhân thứ hai sẽ được phát hiện ở đâu đó trong thành phố thôi", tôi nói. .
"Bạch Dạ muốn trả thù mẹ mình vì bà ấy đã nhẫn tâm vứt bỏ hắn, vì vậy hắn mới chọn gái điếm để xuống tay. Trông có vẻ giống vụ Jack Đồ tể nhỉ?", Hoàng Tiểu Đào nói. *
“Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy”. Tôi gật đầu.
"Liệu vụ này có giống như trường hợp của Jack Đồ tể, án không thể phá không?", Vương Đại Lực nói.
“Miệng cậu có thể mọc ngà voi được không thế?” Hoàng Tiểu Đào trợn trừng mắt liếc hắn một cái.
"Được rồi, tôi im lặng là được chứ gì. Chỉ ăn thôi được chưa?" Lúc này, người phục vụ mang đến món sữa lắc do Hoàng Tiểu Đào gọi, Vương Đại Lực vừa nhìn thấy món sữa lắc, có lẽ cậu ta nghĩ đến thời điểm tôi nghiệm thi đêm qua. Đột nhiên bụm miệng lao vào phòng vệ sinh.
“Đồ dở hơi!” Hoàng Tiểu Đào vừa bực vừa buồn cười.
Sau bữa tối, Hoàng Tiểu Đào định đưa chúng tôi về, lúc này trời cũng đã tối hẳn, đồn cảnh sát lại cách trường học khá xa, tôi cũng không muốn phiền cô ấy. nên để cô ấy về trước! Đại Lực và tôi bắt xe bus.
Trước khi rời đi, Hoàng Tiểu Đào nói: "Tạm thời tôi sẽ về tổng hợp và sắp xếp lại các manh mối. Nếu cần sự trợ giúp tôi sẽ gọi cậu sau”.
"Ok!" Tôi trả lời.
Hai ngày tiếp theo đều không có gì xảy ra, tối hôm đó Hoàng Tiểu Đào đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tống Dương, đêm nay khả năng hung thủ sẽ tiếp tục ra tay, cậu đến được không?”
“Chuyện gì vậy? “Tôi hỏi.
“Tôi sẽ gọi Vương Nguyên Triều đến đón các cậu, đợi ở cổng trường nhé”. Nói xong Hoàng Tiểu Đào cúp điện thoại.
Vương Đại Lực lúc này vừa mới chìm vào mộng đẹp đã bị tôi đánh thức, bất đắc dĩ nói: "Tại sao lần nào rời phòng cũng là đêm khuya vậy? Trông có khác gì ma cà rồng không chứ ..”.
"Thế có đi không? Không đi thì tao đi một mình nhé!” Tôi nói.
“Ấy ấy, chờ tao thay đồ cái”. Vương Đại Lực vội vàng đứng dậy.
Chúng tôi đứng đợi ở cổng trường một lúc thì xe của Vương Nguyên Triều chạy tới, vừa lên xe tôi đã hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hoàng Tiểu Đào lại chắc chắn đêm nay hung thủ lại ra tay.
Vương Nguyên Triều nhàn nhạt trả lời: “Khi nào đến thì sẽ biết”. Trên đường đi, tôi để ý chúng tôi đang di chuyển về phía Cô nhi viện Thánh Tâm. Khi đến nơi, không ít xe cảnh sát vây quanh cô nhi viện, bác gái hôm trước cũng có mặt, Hoàng Tiểu Đào đang chống nạnh khiển trách hai cảnh sát: "Các cậu làm cái trò gì thế? Một người sống sờ sờ như thế cũng không theo dõi được. Lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây hả!"
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi.
Hoàng Tiểu Đào kể lại họ đã tìm kiếm các bệnh viện trong thành phố suốt hai ngày qua và tìm thấy khoảng hàng chục bệnh nhân đột quỵ đáp ứng các đặc điểm mà tôi miêu tả, họ cũng đã tiến hành loại trừ từng người một cuối cùng vẫn không ăn thua, vì vậy họ mở rộng phạm vi điều tra và phát hiện ra thành phố lân cận có một vị chuyên điều trị đột quỵ. Sau đó tìm thấy hồ sơ bệnh án của viện trưởng cô nhi viện trong bệnh viện của vị đó, nơi mà viện trưởng đã điều trị một cơn đột quỵ cách đây một năm.
Hoàng Tiểu Đào lập tức cảnh giác, khả năng viện trưởng là đồng lõa gần như tới chín thành!
Vì vậy, cô gọi điện và lệnh cho nhóm người đang theo dõi phải nhanh chóng khống chế viện trưởng, nhưng không ngờ viện trưởng đã nhanh hơn một bước, đã bỏ chạy từ cửa sau của cô nhi viện. Theo phản hồi của những người trong cô nhi viện, viện trưởng rất ít khi ra ngoài nên rất có thể lần này ra là để giúp Bạch Dạ gây án.
Tôi nói: “Chúng ta đến văn phòng viện trưởng trước”.
“Được!” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
Khi đến văn phòng viện trưởng, chúng tôi thấy đèn vẫn bật sáng, một người cảnh sát rụt rè nói: “Chúng tôi từ xa nhìn vào phòng làm việc có bật đèn, tưởng ông ta vẫn luôn ở trong nên chúng tôi sơ ý ..."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu thở dài: “Bỏ đi, lỗi một phần cũng do tôi. Đáng lẽ tôi nên tăng cường nhân lực xung quanh cô nhi viện”.
Tôi bắt đầu quan sát căn phòng này, có một cuốn Kinh thánh