Thường thì đối với phái nữ, họ thường coi dung nhan như cả nửa mạng sống của mình vậy, nhất là những chị em dung nhan tuyệt sắc thì lại càng hơn.
Vậy nên, khi nữ yêu kia bị Diệp Khương chọc tức, chê mình là một lão bà hơn 100 tuổi thì sự tự trọng trong lòng dâng lên, ngay sau đó là một luồng sát khí bừng bừng. Mục tiêu của ả bây giờ chỉ có một: giết tên vừa chê ả già nua.
Diệp Khương cũng nhận thấy nguy cơ, lập tức thủ thế gắt gao hơn. Hai mắt hắn sáng lóe lên, chăm chú nhìn thẳng và theo dõi mọi cử chỉ của nữ yêu, như một con hổ đang nhìn ngắm bữa ăn của nó vậy.
Nhưng tại đây phải đổi vai, người săn không phải Diệp Khương mà phải là nữ yêu kia. Ả hét to một tiếng, tiếp sau đó phóng thật nhanh về phía Diệp Khương, một tay đang đặt sau lưng, một tay cầm cây gậy đâm thẳng tới.
Diệp Khương phản ứng cũng cực mau lẹ, tránh sang một bên. Nhưng như đã đoán trước được hành động tiếp theo của hắn, ả nữ yêu kia vừa vọt qua thì lập tức dừng lại, tay nhanh chóng đổi đầu nhọn về đằng sau. Ả phát lực, một nguồn năng lượng truyền vào cây gậy, đập thẳng về sau bất chấp.
Diệp Khương mắc bẫy, đưa tay phái lên đỡ, nhưng vẫn phải dính chút ngoại thương. Bàn tay hắn đẫm máu, nhưng vết đau, vết cắt ấy không ngăn được hắn. Tay phải cũng phát lực, định bẻ gãy cái gậy.
- Cái gì!
Hắn cảm thán một câu. Chiếc gậy kia cứng cáp, như được tạo ra từ sắt thép, thậm chí còn cứng hơn sắt thép cả chục lần.
Thấy thế hoảng, lập tức rút tay.
Ả yêu nữ cũng như đoán được ý đồ, một tay nãy giờ vẫn ở đằng sau đột nhiên tham chiến, ghép cả bàn lại, đâm một nhát sượt qua vai Diệp Khương.
Rồi ả lại cười khanh khách, chộp lấy tay Diệp Khương, ném hắn vào một bức tường gần ấy.
Bức tường sụp đổ, bụi bay mù mịt.
Thân thể Diệp Khương đau nhức, rã rời. Nhưng quan trọng hơn, vết thương mà ả yêu nữ kia gây cho hắn trở nên tím tái lại. Tiếp theo là tê, sau lại là nhức, rồi xót, rồi lại vô giác. Vòng lặp cứ như vậy. Vốn ban đầu nó không rõ ràng, nhưng cành về sau, lại càng rõ hơn. Diệp Khương ôm tay mà nén lại cơn đau để đứng dậy.
Hắn lảo đảo đứng lên, ánh mắt dần trở nên sắc bén, hắn muốn ngay lập tức phải đánh xong ả yêu nữ này.
Hắn ngó trái ngó phải, bỗng thấy một cái xô nước bùn. Thật sự may mắn, hắn nghĩ ra một số cách. Trước hết nói gảy:
- Này, ngươi rốt cuộc là loài yêu nào?
Ả yêu nữ ánh mắt lạnh như băng phát ra tiếng cười nhàn nhạt, sau đó trả lời:
- Nói cho tên sắp chết cũng không sao. Ta là hồ yêu ngũ vĩ.
Diệp Khương nghe vậy cũng không để ý, len lén lại gần xô bùn. Cuối cùng cũng đến nơi, hắn lại nói:
- Được rồi, mau tới giết ta đi, dù sao ta cũng cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa.
- Haha... được, ta sẽ thành toàn cho ngươi ngay bây giờ.
Ả hồ yêu la lên, sau đó chầm chậm tiến tới. Tay phải ả cầm theo cây gậy kia, sắp đi kết thúc một sinh mệnh.
Diệp Khương ngồi phịch xuống ngay cạnh cái xô bùn, một tay len lén đặt vào đít, như chuẩn bị hất lên bất cứ lúc nào.
Hồ yêu tiến lại gần, giơ tay lên chuẩn bị đâm xuống. Ả có vẻ không có não nên cái kế hoạch đơn giản này của Diệp Khương dễ dàng thực hiện.
"Phập"
Cây gậy đâm xuống, nhưng nhanh chóng bị Diệp Khương dùng tay trái chặn lại.
Hắn vận động linh hoạt, một tay kia nữa thì lập tức úp chậu bùn lên người ả yêu nữ.
Kế hoạch thành công!
Hồ yêu bị úp trúng, vừa bẩn, vừa không nhìn thấy. Ả la mà không la được, muốn phát tiết mà không được, cứ quay quay như một kẻ bị điên sắp vào viện vậy.
Không bỏ lỡ thời cơ, Diệp Khương nhanh tay lấy con dao gấp trong túi ra, đâm liên tiếp nhiều lần vào ả yêu nữ.
Rất nhanh chóng hồ yêu đã bị đâm chết, ngã nhào ra đất, không chút động đậy.
Diệp Khương nhìn thấy vậy, hơi không yên tâm, lập tức lại kiểm tra.
Vừa mới tới gần, lập tức một bàn tay chộp lấy hắn, lại ném ra một bên tường khác, làm hắn nhổ ra một búng máu.
Hồ yêu kia tình lại, cả người bay lên, phát ra linh quang nhàn nhạt. Ả cất tiếng nói, tiếng nói như âm thanh của gió mà vang vọng, in sâu