Nghỉ ngơi hết đêm ấy, qua tới ngày hôm sau.
Diệp Khương đang ngồi húp một bát mì tôm, khói tỏa lên nhàn nhạt.
Thích Trương thì đang ngồi xếp bằng, tĩnh tâm niệm mấy bài phật kinh.
Diệp Khương sau khi chén sạch bát mì, cả cái cả nước thì đứng lên, mang ra ngoài sân, đặt vào một cái chậu nhựa rất cũ rồi để rửa.
Sau khi làm mấy chuyện lặt vặt xong, hắn mới vào, thương lượng chuyện với Thích Trương.
Mà lúc này, Thích Trương cũng đã niệm kinh buổi sáng xong, ngồi ở trên giường, cất lời hỏi:
- Cảm ơn anh. Dù đã quyết định xuất gia nhập Phật rồi mà tình cảm của tôi vẫn không thể dứt bỏ được. Xem ra chuyến này đi không phải là uổng phí.
Diệp Khương hỏi lại:
- Anh định trở về sao?
- Đúng vậy, anh định giữ tôi sao?
Diệp Khương từ chối thẳng thừng:
- Nghỉ đi, tôi không có đủ tài lực nuôi sống anh.
Vẻ mặt Thích Trương thoáng đượm buồn:
- Aizzzz, chán nhỉ. Tôi dự định ngay bây giờ sẽ lập tức khởi hành trở về chùa. Anh đưa tôi số điện thoại để mai này tiện liên lạc.
- Được.
Diệp Khương giơ cái điện thoại samsung mới mua, chỉ vào cái số máy cho Thích Trương lưu lại.
Cuối cùng, cũng coi như là hết duyên, hai người đưa nhau đến ngoài đường cái một đoạn dài. Thích Trương nói:
- Rảnh rỗi thì liên lạc với tôi. Nếu gặp tâm ma, lên chùa gặp tôi. Mở cửa chào đón.
- Được!
Hai người nói thêm mấy câu nữa, rồi xe buýt đến, Thích Trương lên xe, hai người mỗi người một ngả.
Diệp Khương lại trở về với cuộc sống thường ngày kia, nhưng thực ra vẫn là không phải vậy.
Vừa về tới nhà, đặt mông lên giường thì lập tức lại nhận được cái âm thanh quen thuộc "píp"
[Mời kí chủ đăng kí quyền sở hữu]
[Mật mã lần thứ nhất: máu]
- Aizzzz, lại là cái hệ thống chết tiệt ngươi!
Xẹt!
Một luồng điện chạy qua cơ thể hắn, khiến hắn bị tê liệt trong thời gian ngắn.
[Kí chủ cẩn thận miệng lưỡi. Gáy linh tinh nữa thì xác định bay màu]
Diệp Khương bị điện giật, đau khổ vô cùng, nhưng lại sợ bị giật điện nữa mà không dám ho he. Hắn nén chặt cơn giận, cố gắng bình tĩnh mà nói:
- Một giọt hay cả chậu?
[Tùy]
Diệp Khương tìm một con dao, cắt một ngón tay cho máu chảy ra. Giọt máu vừa rơi xuống thì lập biến mất.
[Face id]
....
[Giọng nói]
....
[Vân tay]
....
Sau một quá trình đăng kí lằng nhằng, cuối cùng cũng xong. Diệp Khương hỏi:
- Chưa có nhiệm vụ sao?
[Đang tạo lập...]
- Kệ ngươi, ta đi tu luyện.
[Chúc kí chủ phế vật sớm ngày đột phá, không bị knock out ngay khi gặp địch.]
- Kệ ngươi.
Sau đó hắn lại bước về nhà, ngồi lên giường bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, chỉ vài giây sau hắn đã rơi vào trạng thái nhập định. Hiện tại hắn đang ở cảnh giới Hóa Hải, nhập định rất nhanh xảy ra. Dòng linh khí di chuyển trong hắn dần dầm đã hóa thành dịch, tích ở một chỗ trên cơ thể, dần dần tăng lên.
Đến nay thì nó đã tích tụ được một phần ba lượng dịch. Chung lại thì, cả tâm pháp, thể pháp, độn pháp hắn đều đã luyện được nửa quyển.
Sau hơn mấy tiếng tu luyện, tiếng bụng réo ục ục đã đánh thức hắn.
Hắn xoa xoa cái bụng, ngó ra ngoài cửa thì thấy trời đã tối, bèn sửa soạn đi làm ở quán lão Tám.
____Tại cửa hàng ăn lão Tám..
Nơi đây tuy không lớn, nhưng đèn đuốc sáng rực, khách ra khách vào cũng lần lượt, không phải là quá đông.
Diệp Khương đang đứng bên ngoài, nhìn ngắm cái quán lão Tám, không khỏi cảm thán:
- Quán này có lẽ luôn luôn không vắng được khách.
Rồi hắn lại cất bước về phía quán, chuẩn bị đi làm việc. Bước vào dưới cái ánh đèn văn minh, hắn đi qua một vị khách nữ, va chạm nhẹ. Hai người quay lại nhìn nhau một cái, nhưng không có cảm giác gì. Diệp Khương lên tiếng xin lỗi, rồi nhanh chóng đi vào phía bếp. Hắn lẩm bẩm:
- Cô ta dính quỷ khí!
Nhưng hắn hiện tại không rảnh quản ngay được, tiếp tục vào phòng bếp phục vụ.
Lão Tám chủ tiệm chợt thấy hắn đến, lớn tiếng gọi:
- Diệp Khương, nay cậu đến muộn. Nhanh chóng vào phụ ta nấu mấy món ăn, khách đang gọi.
- Được được. - Diệp Khương vội đáp, chân nhanh chóng di chuyển lách qua từng người mà vào.
Phòng bếp thơm nức mùi thức ăn, lại làm cho cái bụng rỗng của hắn sôi cồn cào lên.
Lão Tám thấy vậy, tự nhiên là đoán hắn đang nhịn đói, trực tiếp lấy ra một cái bát con múc ra một bát miến cho hắn:
- Này, ăn đi rồi mới làm được.
Diệp Khương thấy vậy, vô cùng cảm kích. Nhưng hắn lại ngại, chợt thấy có một cái bánh mì Hà Lan trên bàn, nhanh chóng chộp lấy,