Tuy nói là có phát hiện, nhưng chỉ có mấy thứ như dao kéo, ghế bàn các loại mỗi phòng. Có một số nơi còn nhuộm đỏ bởi màu máu, trông cực ghê rợn.Còn lại ngoài ra không có thứ gì nữa cả.
Diệp Khương lẩm bẩm:
“Nơi này âm khí, thi khí cùng tử khí thực sự quá nặng, mai sau ta cần quay lại để tiêu trừ.”
Hắn tự nhắc mình một câu, sau đó liền mở cửa rời đi, thắng tiến về nhà mình.
Cũng phải một khoảng thời gian sau khi hắn đi khỏi, từ trong bóng đêm là hai đôi mắt. Chúng sáng một màu xanh lục kì dị, trông như mắt mèo, mà lại cảm giác không phải.
Hai đôi mắt kia nhìn nhau, hồi lâu sau đó một bên nói:
“Tên con người kia chắc hẳn đã đi xa, đủ để chúng ta yên lặng mà nói chuyện.”
“Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng tên kia trông không đơn giản, có lẽ hắn chính là một pháo sư chăng?”
Đôi mắt ở đối diện chớp chớp một cái, sau đó nói:
“Không phải,ta đã dò xét kĩ cơ thể hắn, không hề có chút cảm giác về linh lực. Ta suy đoán hắn chủ là một tên loài người bình thường.”
“Nhưng hắn đã thấy mấy thứ kia rồi, hiện tại phải làm sao? Hắn chắc chắn sẽ đi cái gì gọi là cảnh sát đó gọi thêm người tới, chắc chắn sẽ rất phiền.”
“Để tối nay ta đi dọa hắn một trận, cảnh cáo hắn. Còn ngươi thấy ai vào thì hãy cứ dọa, cho chúng khiếp sợ mà không dám vào đây nữa.”
Hai đôi mắt nhìn nhau, không dời đi chút nào, ngầm thể hiện sự đồng ý.
Diệp Khương đối với loại sự việc này đương nhiên là không biết. Tuy nhiên hắn vẫn biết rõ rằng trong kia có hơn một con quỷ nguy hiểm.
“Mấy bọn chúng chắc chắn sẽ tưởng ta là người thường mà có thể bỏ qua. Đáng tiếc ta lại thân phận Diêm La vương, chúng có chạy đằng trời.”, hắn tự lẩm bẩm, tựa như đã nắm chắc phần thắng.
Sau quãng thời gian dài đi bộ, hắn cuối cùng cũng đặt xác mình xuống cái giường đơn sơ ọp ẹp kia được.
Diệp Khương thả lỏng đôi chút, hai mắt nhắm nghiền lại, suy nghĩ linh tinh cho bớt phiền não.
Được khoảng chừng năm phút, hắn đứng dậy, lại thay ra bộ quần áo làm việc tại quán ông chủ Tám.
Xong mấy cai công tác chuẩn bị, hắn nhanh chóng đi ra khỏi nhà, tiến ra cọ đường cái đông đúc nhộp nhịp, hòa vào dòng người thong thả bước đi. Cũng chưa gọi là chưa mất bao lâu cuối cùng Diệp Khương cũng tiến tới quán cơm lão Tám.
Tâm trạng hắn hí hửng tiến lại, nhưng trái ngược với đó lại là tấm biển treo với dòng chữ: nghỉ bán.
Diệp Khương hơi ngạc nhiên, sang hỏi bà lão quán nước bên cạnh:
“Bà ơi, nhà bác Tám tại sao lại nghỉ bán vậy ạ?”
Bà lão hàng nước thành thành thật thật kể lại:
“Mới sáng sớm hôm nay ta đã thấy nhà họ thu xếp đồ đạc, chuẩn bị về từ sớm. Hỏi mới biết họ về lễ tang của người bác. Ngoài ra hình như còn nhờ ta đưa đồ cho cậu thanh niên nào đó tên Diệp Khương thì phải”
Diệp Khương thoáng hiện ra chút u buồn. Nhưng vừa nghe có gì đó cần gửi cho mình, hắn thoáng trở nên vui sướng, liền bảo:
“Bà ơi, cháu là Diệp Khương, nhân viên quán bên ấy đây. Bà mau đưa cháu xem thử xem cái gì vậy?”
Bà lão không tin, lắc đầu. Diệp Khương tiếp tục giải thích:
“Cháu là nhân viên bên ấy thật, bà nhìn cháu đi. Trên người toàn là trang phục phục vụ quán ăn ấy.”
Bà lão nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Diệp Khương, xác nhận đúng như lời hắn nói, bèn đứng dậy đi vào nhà.
Đợi khoảng rõ một lúc lâu, bà quán nước đi ra bên ngoài, ngồi xuống một cái ghế gỗ đã cũ kĩ,từ trong tay áo rộng thùng thình kia lấy ra một tờ phong bì khá dày, sau đó chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Khương.
Diệp Khương lại không hề có chút phản ứng, thở dài một hơi, nghĩ không biết vì sao ông chủ không để tiền ấy về quê mà lại đem cho mình. Trong lòng hắn trào lên một cảm giác ấm áp.
Sau đó hắn nâng hai tay xin kâý phong bì, chào bà lão một cái rồi đi.
Bà bán nước nhoẻn miệng cười, lẩm bẩm:
“Mầm mống tốt.”
Sau đó liền thu dọn quầy hàng chất lên một cái xe kéo tự chế, hàn lại theo kiểu của hàng nhanh. Một cậu