“Tự dập đi một ngọn lửa, chân tướng sẽ lộ ra.”, Linh trả lời, sau đó liền đứng dậy ra khỏi xe.
Diệp Khương không hiểu ý tứ nàng, đành nương tựa vào hệ thống:
“Êy hệ thống, ý cô ấy là sao? Dập đi một ngọn lửa là ngọn lửa nào chứ, ta đâu có đốt gì đâu!”
[Kí chủ ơi là kí chủ, Tam Mệnh Đăng mà cũng không biết!]
“Ặc... Thế nó là cái gì?”
[Con người có ba ngọn lửa, hai ngọn bên vai, một ngọn ở đỉnh đầu đại diện cho ngọn lửa sinh mệnh, vì thế mới được gọi là Tam Mệnh Đăng!]
[Có ba ngọn đèn bảo vệ, ma quỷ ắt không thể xâm nhập thân thể. Nhưng khi tắt mất một, hai hay cả ba, dễ dàng bị ma quỷ xâm hại, nhập thể, gây ra các loại bệnh hàn phong.]
Diệp Khương tấm tắc:
“Ra thế! Vậy dập tắt một ngọn đèn kiểu gì?”
[Do kí chủ đã bước vào tu luyện, nên không cần dập tắt một ngọn lửa để cảm nhận được ma quỷ. Bắt ba cái pháp quyết, rồi tụ một phần linh lực vào ngón cái, tiếp đó đập thẳng vào mi tâm.]
[Đáng tiếc kí chủ cảnh giới chưa đủ, cần luyện đến Kim Đan viên mãn tự động sẽ khai mở Minh Nhãn.]
“Đến Kim Đan có vẻ được rất nhiều lợi!”
Hệ thống không đáp lại...
Hắn cũng không buồn đáp lại. Nếu như là Linh thì chắc chắn sẽ thúc giục hai ba câu, nhưng còn cái hệ thống, qua khoảng một thời gian hắn đã biết tính khó của nó, mặc kệ.
Diệp Khương theo lời hệ thống mà làm, hai tay bắt ra ba cái pháp quyết, sau đó truyền một ít linh lực vào ngón cái, nhanh chóng đập vào mi tâm. Hắn quát:
“Mở!”
Bỗng mắt hắn xuất hiện một số tia điện, sau đó là một luồng quỷ hỏa trên mắt. Kết quả cuối cùng, tròng mắt hắn trở thành màu đỏ. Hắn nhìn xung quanh, nhất thời sững sờ...bên ngoài, trên vách của đường hầm hiện lên vô số kí tự kì lạ màu xanh lục, âm u dị thường. Không những thế hắn còn cảm nhận đâu đây có lượng âm khí rất nguy hiểm.
Bên ngoài xe đang rất ồn ào, nhóm khách sau một thời gian bức ép, rốt cuộc cũng khiến tài xế xe buýt chở bọn họ tới cửa ra vào.
Linh không muốn đi cùng bọn họ, lẳng lặng nhìn lên cửa xe đợi Diệp Khương. Một lát sau khi trấn tĩnh lại, Diệp Khương bèn để khi nào tới chỗ Linh nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ. Hắn nhanh chóng lao ra ngoài cửa, không để ý tới những cuộc tranh cãi và khuyên nhủ ầm ĩ kia, ngay lập tức hướng vị trí của Linh mà tiến tới.
Hai người ánh mắt chạm nhau, ngầm hiểu ý đối phương, bèn đi ra sát chỗ vách tường chống đỡ cho cả đường hầm. Diệp Khương gợi chuyện trước:
“Cái này là trận pháp sao?”
“Còn là thứ gì nữa?”, Linh lạnh nhạt đáp.
Diệp Khương cảm thấy khá hứng thú với thứ gọi là trận pháp này. Trước kia hắn đã từng đọc mấy câu chuyện về thế giới tiên hiệp huyền huyễn, lúc ấy còn tưởng nó là không có thực, ai ngờ thật sự tồn tại. Thí dụ như cái hệ thống Âm phủ kia. Có điều hắn vẫn luôn băn khoăn, tại sao nó lại giống như cái hệ thống bắt quỷ vậy!
[Tinh! Kí chủ chú ý, còn tám tiếng nữa Hoàng Tuyền Lộ sẽ xây dựng xong. Mong kí chủ tìm nơi kín đáo để thực hiện quy trình cuối cùng.]
Diệp Khương ờ một tiến lạnh nhạt, ngay sau đó như là nổi điên lên, gấp gáp hỏi lại:
“Ách! Hệ thống ngươi xây dựng nó từ lúc nào vậy? Ta nhớ là làm gì có chấp nhận xây dựng đâu!”
[...]
“Mẹ nó! Không lẽ cái hệ thống ngươi lại tiếp tục giở trò cũ, tự ý xây dựng sao?”
Hắn gào lên, sau đó lập tức mở ô hệ thống. Một giây sau khi nhìn lên phần điểm và số của mình, hắn suýt phun ra một ngụm máu.
Tiền và điểm đã biến mất, lại bị reset rank lần nữa!
Còn cái quái gì để mà khóc với sầu nữa! Kinh tế của hắn lần thứ ba sụp đổ, đáng buồn như mỗi ngày đến trường, ta là cẩu độc thân, lại phải gặp mấy đứa thích rải cẩu lượng. Ôi, cảm giác lúc ấy sẽ ra sao, nghĩ hắn cũng như nhiều người cảm nhận được.
Nhưng Diệp Khương lại đau hơn ăn cẩu lương gấp bội, hắn khóc không ra nước mắt. Đây đã là lần thứ ba, thứ ba đấy,