Vút!!!
Diệp Khương đặt hai chân xuống mặt sàn xe buýt, kèm theo cả hiệu ứng kinh phong vun vút. Hai mắt hắn lóe lên huyết sắc, vài phần ngầu và kinh sợ. Đáng tiếc màn biểu diễn này lại không có ai xem, cả chiếc xe... trống không.
Diệp Khương cũng không để ý, điểm mi tâm quan sát thật kĩ. Bên trong xe mọi thứ lại vẫn bình thường như cũ, chỉ khác một loại chính là nơi đây hoàn toàn không có bóng dáng con người. Hắn đảo mắt nhìn quanh, cố gắng quan sát kĩ. Qua khoảng ba phút, hắn bỏ cuộc, từ từ lần mò quanh chiếc xe. Nhưng đáng tiếc là vẫn không tìm được dù chỉ một chút manh mối.
Hắn bèn thoát khỏi cái xe, lại xăm soi ngoài đó, thầm tự trách vừa nãy đáng lẽ ra nên quan sát kĩ bên ngoái để đề phòng đánh lén. May mắn thay hắn không bị bật ngược gì cả.
Sau khi đã tìm hiểu thật kĩ, hắn mới buông lỏng thêm một chút, ngồi xuống trước cái xe, nhắm mắt tĩnh tâm. Trong tình thế nguy hiểm vẫn luôn rình rập như vậy, dù suy nghĩ thế nào đi nữa ta vẫn không thể nghĩ ra một kẽ hở. Thế thì chả đành để thời gian đó mà tập trung điều tức, nhanh chóng khôi phục thực lực, sẵn sàng nghênh tiếp các loại kẻ địch.
Tâm pháp hắn nhận từ hệ thống vân luôn tỏ ra lợi hại của mình. Diệp Khương chỉ điều tức đúng hai vòng, ngay lập tức cả cơ thể hắn đều đã khôi phục gần hết lượng vết thương linh tinh nhỏ, đưa linh lực tích lũy về trạng thái đầy ắp. Không những thế, Diệp Khương còn cảm giác được rằng, hắn đang dần tiến tới Kim Đan. Nó đã rất gần rồi!
Diệp Khương đứng dậy, bắt đầu phá trận. Hắn hỏi hệ thống:
“Này, liệu có cách phá trận không?”
[Vạn Pháp Trận!
Giá: 5000 quỷ đồng, đang dịp sale 30%]
Diệp Khương lắc lắc đầu, buồn chán nói:
“Thời gian cấp bách, mau lấy ra để ta rời khỏi đây. Tiền để sau!”
[Xác nhận kí chủ nợ. Chuyển hàng... Tinh!]
Một đốm sáng lóe lên trong bóng tối, sau đó loe dần ra, tạo thành một lỗ hổng không gian. Nó từ từ nâng lên cao, sau đó lại có một vật màu đen kì dị từ trên đó lòi ra. Đó là Vạn Pháp Trận. Nó thoát ra khỏi lỗ hổng, lập tức rơi ngay xuống dưới tay của Diệp Khương. Hắn nhận lấy, sau đó lập tức mở ra xem.
Nhanh chóng lướt qua những thông tin không cần thiết, Diệp Khương cuối cùng cũng tìm ra một loại trận pháp gần như vầy, tên là Khắc Thị Vận Quân Trận. Trận pháp này thuộc loại khắc chế, sinh ra huyễn ảo trong mắt con người hay tu hành giả. Được chưng dụng ở những căn mật thất hay những nơi tối tăm, không có ánh sáng mặt trời. Điều đặc biệt nữa là, trận pháp này không quy định phạm vi, dù chỉ cần đủ chất liệu tác pháp là được.
Tuy trước đó Diệp Khương có nghe Linh bảo rằng, trận pháp trực tiếp đặt trên xe, nhưng điều đó lại không đúng. Ít ra, khi có chuyện đó, hệ thống sẽ dựa vài đây ban hành chính hoặc phụ tuyến nhiệm vụ. Hắn cẩn trọng xem xét, suy cho cùng vẫn là nên nghe chính mình.
Còn về Linh, đơn thuần chỉ là thích, chứ không phải yêu nên khi kết liễu nàng, hắn mới không gượng tay mà buông bỏ.
Diệp Khương không để ý cách bày trận, mà lại chú ý cách hủy trận. Theo như sách, nếu như linh lực không đủ, làm theo từng bước của sách để phá. Còn nếu linh lực đủ đáp ứng, lập tức dùng chân đạp một cái nó cũng tự nhiên sụp đổ!
Hắn thử ước lượng linh lực của mình, nhưng nhanh chóng lắc đầu, tìm biện pháo khác.
Bỗng hắn nhớ ra mình là tu sĩ... mà tu sĩ, có máu. Máu của họ viết bùa vẽ trận đều được. Mà trận pháp thì cũng có khắc tinh trận pháp. Như thế xem ra, hắn chỉ việc tạo lập trận pháp khắc tinh bằng chính máu của hắn, sau đó cho hai cái va chạm, lập tức có thể giải quyết vấn đề. Nhưng hắn lo lắng một số loại thì không khả dụng với chức năng này, nên vẫn chú ý.
Quyển sách vừa gấp lại chưa lâu, đã lại được lần thứ hai mở ra. Lần này, mục tiêu chính là khắc tinh trận pháp.
Sau hơn ba trăm ba mươi ba giây lật từng trang sách,