Sau khi thân thể biến mất ở thế giới thực, Diệp Khương liền bị dịch chuyển tới 1 nơi, tên là Âm Diện Hắc Ma.
Nơi này xung quanh là một màu đen, xung quanh âm khí, tử khí, oán khí trộn lẫn vào nhau, tạo ra một cái vảm giác gai người.
Nhìn ra xung quanh, nơi này như là một vùng đất trống, có thêm mấy cái cây, khá to lớn trơ trọi giữa 1 khoảng không.
《Chú ý nghe thông báo》
Diệp Khương giật mình, gằn giọng rủa:"Má nó, hệ thống ngươi thật biết dọa người mà. Mau báo đi"
《Âm Diện Hắc Ma này có 3 ải, trải qua 3 ải thì ngươi mới lĩnh được 1 chút bản lĩnh để mà đi diệt quỷ, gây dựng lại Âm Phủ》
《Ải thứ nhất: Tâm.》
《Chúc may mắn》
Nói rồi hệ thống biến mất, để lại hắn một mình trơ trọi, tâm có chút rung động. Khẳng định rằng chỉ cần tác động nhỏ là hắn sẽ giật bắn mình, không cẩn thận có thể bay qua cả sao Hỏa.
Tuy nhiên do đã từng gặp qua quỷ, có chút vốn liếng nên hắn cũng từ từ nhận thức lại được.
Diệp Khương ngồi khoanh chân lại, nhắm mắt lại. :Mắt không thấy, tâm không sợ". Hắn cứ niệm như vậy trong đầu, tựa hồ muốn quên đi cảm giác gai người trong người lúc này. Tuy nhiên, chỉ được tới một hai phút, cảm giác đã thay đổi rõ rệt hơn.
Một số trận gió nổi lên, nhưng không mạnh lắm. Một số tiếng quạ kêu làm hắn dường như đang thêm gai người.
Bất chợt, phía sau như có luồng khí lành lạnh thổi vào sau gáy hắn. Cố kìm nén, Diệp Khương không mở mắt, cố gắng chịu đựng.
Thấy một lúc sau cảm giác kia vẫn chưa hết, hắn bèn quát:" Ma quỷ phương nào mau cút. Để cho lão tử ta tịnh tâm mà vượt ải"
Cảm giác kia dường như có ý thức, nghe hắn nói vậy liền giảm đi cảm giác ấy.
Không chịu được nữa, dù sao hắn cũng chỉ là một con người, liền mở mắt. Có một cảm giác sắc lạnh, lan tràn vào mọi phần trên cơ thể Diệp Khương, như khóa lại mọi sự cử động của hắn.
Mặt hắn trắng bệch, hai mắt căng hết cỡ nhìn thứ trước mặt.
Đó là một cái đầu treo ngược, bên dưới tua rua một đống tóc. Khuôn mặt kia treo ngược, màu trắng bệch, hai mắt không có tròng, chỉ có hai hốc đen ngòm. Miệng nó cười một nụ cười quái dị, mép kéo dài tới tận mạng tai.
Thứ nào không có tai. Bất chợt có một thứ như máu chảy xuống trước mặt, khung cảnh hết sức ghê rợn.
Một tràng cười ma quái vang lên. Cái đầu kia há miệng ra, để lộ ra một hàm toàn răng nanh, không hề cso chiếc răng thường nào. Bên trong nhớp nháp những thứ như dãi, nhưng đó lại là máu.
Diệp Khương không hề nhúc nhích, vẫn chăm chăm chăm nhìn nó.
Vốn dĩ thực sự lúc này y đang cứng đờ người, một thứ cảm giác sợ hãi với sự hồi hộp đan xen lại với nhau. Do đó mà y trông bình thường, nhưng thực sự đang rất xôn xao trong lòng. Trống ngực hắn đập liên hồi.
Chợt cái đầu sáng lên rồi biến mất. Sau đó là một khung thông báo:
《Đã vượt ải đầu tiên》
《Tiếp tục ải thứ hai: Giác》
Diệp Khương vừa trải qua một thứ cực kì kinh sợ, chưa kịp hoàn hồn thì đã phải trải qua ải thứ hai. Không cam tức gào lên:
-- Ê...ê...ta còn không kịp nghỉ! Muốn giết ta à?
Lặng thinh, không có sự hồi đáp.
Tức giận, hắn giơ chân lên, đá văng một viên đá. Nó dường như đã đụng vật gì đó, kêu bộp một tiếng rồi rơi xuống đất.
Diệp Khương cả kinh sợ hãi, biết lại sắp có thứ nguy hiểm bò ra, liền làm như vừa nãy, nhanh chân ngồi xuống, mắt nhắm nghịt lại.
Đây thực sự là phương pháp tốt và cần thiết cho hắn lúc này. Mắt không thấy, tâm tất bất kinh. Và cũng từ ải lần trước, lần này hắn quyết tâm hơn: dù trời sập cũng không bao giờ mở mắt.
Bất tri giác, bất cảm thụ!
Tuy mắt không nhìn, tai lại nghe thấy. Những tiếng giống như là kéo lê đang dần tiến lại từ bốn hướng: trước sau trái phải.
Diệp Khương lại hơi chút động tâm, nhưng ngay lập tức phủi bỏ nó đi. Dù biết không làm được, hắn vẫn cố.
Những tiếng kéo lê ngày càng lớn, Diệp Khương lại càng tránh suy nghĩ linh tinh. Chợt có một thứ gì đó, không thể cảm giác rõ, đè năng lên người hắn. Tiếp sau ấy, một thứ cảm giác mềm mại xuất hiện trên mặt y.
Suýt chút nữa hắn đã mở mắt, nhưng nghĩ tới nơi dị thường này, vẫn không nhúc nhích.
Tiếp ấy là một số cảm giác, như là ấu trùng đang chui vào tai, mắt, mũi của mình. Khó chịu, định mở ra nhưng ý chí cứng rắn, vẫn cố chịu đựng.
Cuối cùng là một tràng tiếng cười quỷ dị, âm tàn, nham hiểm, độc ác, vang vọng khắp nơi càng làm hắn thêm phần phát hoảng.
Chợt bốn loại cảm giác đồng loạt biến mất. Tưởng như đã hết, vả lại sự kiên trì lúc nãy cũng biến