Ngày mùng tám hôm nay gió ấm thổi nhẹ, bầu trời quang đãng, rất thích hợp để khởi hành.
Trước cửa vương phủ, quân đội đang mở lối hai bên. Lão bá tánh thích tham gia náo nhiệt cũng tụ tập từ sớm dọc theo hai bên đường, bên thì gánh thức ăn bên thì rướn cổ nhìn về hướng hàng xe dài và nhóm người dung mạo thanh tú đứng bên cạnh, còn thảo luận với mấy chủ sạp ven đường tên của mấy nha hoàn xinh đẹp, nhộn nhịp, như ngày Tết vậy.
Canh ba giờ thìn, hết thảy đã được chuẩn bị xong, đoàn xe liền lên đường.
Ta và Đại Phương ngồi chung xe với quận chúa, xuất phát được một lúc ta không nhịn được từ từ vén tấm màn cửa nhìn về hướng đuôi xe ngựa, có thể trông thấy cả một đoàn người tiểu vương gia mặc ngân giáp giữa lộ, vẫn bộ dạng thâm tình như cũ vẫy tay về hướng ta. Tuy còn sớm nhưng ánh nắng đã đổ xuống khắp các mặt đường, khá gắt mắt.
Quả là tỷ muội tình thâm a... thấy gắt mắt ta buông màn, không đành lòng lại nhìn gương mặt đau khổ của tiểu vương gia. Quay người lại nhìn quận chúa giờ phút này đang thản nhiên nằm nghiêng nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ, thì nảy sinh thổn thức.
Ở đâu ra hình ảnh đang đến chùa thanh tu a. Xe ngựa thì sang trọng chắc nịch, trên bàn thì bày trái cây tinh xảo, Đại Phương thì đốt lò trầm hương, thư thái chỉ còn chưa có thêm người gãy đàn ca hát nữa thôi...
"Đại Hoa, ngươi biết hát không?"
Bỗng nghe thấy giọng quận chúa. Khóe miệng ta không nhịn được co giật, tầm mắt quét nhẹ trên người nàng.
Váy dài rũ xuống, cánh tay như ngó sen chống cằm để lộ một đoàn trắng như tuyết, nổi bật giữa vải vóc tao nhã trông rất đẹp mắt. Mái tóc mềm mại như nước rũ xuống mặt giường sau lưng, hai mắt nhắm lại thần thái nhàn nhã, đôi mi cong lộ ra vẻ yêu dã lại xinh đẹp một cách lạ lùng.
Ha, rõ ràng là một thần nữ tuyệt sắc, nhưng bên trong lại có biết bao tồi tệ. Ta cười tủm tỉm trả lời.
"Nô tỳ biết chút ít."
"Nga?"
Như có chút bất ngờ, quận chúa mở hai con ngươi sâu lắng nhìn ta, đôi mi thanh tú nhẹ khiêu.
"Hát ta nghe thử."
"Vâng."
Ta ngượng ngùng gật đầu, nhấc lên lan hoa chỉ, nhu giọng thâm tình cất lên ca khúc hoa mai phú ta vừa nghe được cách đó không lâu.
"Phi phi dao vân trần, hương tùy phong viễn độ..."
Quận chúa: "Được rồi, qua kia ngồi ăn trái cây đi."
"..."
Thanh âm ta ngưng bặt, như bị nghẹn lại trong cổ họng. Vừa hát đôi ba câu thôi lẽ nào lại như vậy, cảm giác bị nàng chê bai kia là chuyện gì xảy ra! Ta hậm hực ngồi vào chỗ khác, Đại Phương mặt tê liệt còn đặc biệt quan tâm đưa ta quả quýt.
Mà thôi... xem như lần này thả lỏng tâm tình, không so đo với con hồ ly này. Ta buồn bực lột quả quýt, lại nghe thấy âm thanh mềm mại đang khẽ cười với giọng ranh mãnh truyền ra từ chiếc giường nào đó, lại ngẩng đầu nhìn, quận chúa lần nữa đã nhắm hai mắt, còn Đại Phương vẫn ngồi như cũ bên cạnh, như lão tăng nhập thiền định.
Lập tức trở lại an tĩnh, giống như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì vậy. Nhưng âm thanh thật thấp, dịu dàng đáng yêu vừa rồi, không hiểu sao cứ một mực quanh quẩn trong đầu óc ta, như một màn sương mờ.
Ta vội vàng đá văng suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, vén màn cửa tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh ngoài đường. Khu vực này ta cũng đã điều tra, ta ghi nhớ địa mạo sơn hình, chỉ khu rừng kia là ta chưa nắm rõ, vẫn cần dùng tâm tư ghi nhớ để chép lại.
Lần xuất hành này, Thục thái phi đi đường Liêu Nam, là con đường núi cỏ khô rậm rạp giao với lộ trình của chúng ta tại dịch trạm cách mười dặm đường. Đến lúc đó hai đội sẽ tụ họp ở đó, nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau sẽ cùng xuất phát, dự trù chiều tối là có thể tới Phong Diệp Tự. Tổng cộng hai ngày đường.
Ổn thỏa một lúc lâu sau, ngoài cửa sổ dần trở nên sáng rực chói mắt. Ánh nắng chiếu đến, khẽ xuyên qua theo từng cái lay động của bức màn. Ta lắng tai nghe, ngoại trừ tiếng xe chuyển động lộc cộc, cũng chỉ còn lại tiếng bước chân mơ hồ chắc nịch, còn có tiếng ve kêu truyền ra từ cánh rừng ven đường.
Sau giờ ngọ ta trở nên khá buồn ngủ.
Quận chúa thì đã ngủ say, ta bị sai ở bên cạnh quạt gió cho nàng, đã nửa nén hương, chỉ cảm thấy tay chân tê dại đau xót, còn mệt hơn là luyện kiếm. Thật muốn vỗ một phát lên gương mặt yêu nghiệt kia a... đáy lòng ta buông tiếng thở dài.
Chờ đợi cơ hội giết người, giống như nằm gai nếm mật vậy.
Ta nhàm chán dựa người thì nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của quận chúa, lại không khỏi động tâm. Nếu quả thật đến ngày đó, bảo kiếm Minh Phong của ta vạch một đường lên cổ nàng, sẽ là một phen cảnh tượng thế nào đây... ngược lại ta cảm thấy thương tiếc cho lớp da thịt trắng nõn đó.
Thời điểm hoàng hôn gần buông xuống, chúng ta đến dịch trạm như dự tính. Người bên trong sớm đã dẫn người ra nghênh tiếp. Quận chúa xuống xe, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai mẹ con Thục thái phi.
"Thái phi, Định vương điện hạ."
Nàng yếu ớt mỉm cười hành lễ, Thục thái phi liền vội vàng tiến lên giữ tay nàng lại.
"Thanh Ngưng a, mau tới đây cho ai gia nhìn xem một lúc. Ai nha, nửa năm không gặp, hình như trở nên xinh đẹp hơn rồi..."
Thái phi không chút che giấu mừng rỡ trên gương mặt, mặt mày vui vẻ lộ ra cả nếp nhăn. Nóng lòng kéo quận chúa lại bắt đầu hỏi han một phen, thờ ơ đứa con trai đứng bên cạnh.
Vì vậy quận chúa còn chưa kịp nói gì liền bị vệ tinh vây lấy lôi kéo vào phòng .
Ta đứng tại chỗ nhìn Thái phi bảo dưỡng cực tốt nhưng khi cười gương mặt cũng thành hoa cúc, còn có tam vương gia một bên phong độ nhanh nhẹn anh tú, chợt nảy sinh nhiều suy nghĩ. Thái phi lần này mang theo tam vương gia đi sao chép kinh cầu phúc, chân chính còn không phải muốn tạo cho con trai nhà mình với quận chúa cơ hội ở chung hay sao, sau đó lấy đóa quốc chi độc tú này về làm vương phi?
Rất có thể nha! Có điều... tam vương gia bên cạnh quận chúa, ta luôn cảm thấy có khoảng cách nào đó. Trước còn không phải có lời đồn nói tam vương gia không thích quận chúa Tấn An hay sao...
Trong đầu ta thoáng hiện lên hình ảnh hai con hồ ly đang trợn mắt trừng nhau.
Đại Phương nửa bước cũng không rời quận chúa, tự nhiên theo sau phục dịch, ta thì còn chút công việc phải lo liệu. Vì vậy theo dịch