"Đúng rồi quận chúa, hôm qua tại sao ngươi muốn khảo nghiệm ta a, còn phạt ta làm việc, không cho ta ăn cơm."
Ta vừa ăn, vừa hỏi. Luôn thấy hơi lưu tâm đối với chuyện này.
Quận chúa nào đó nghe xong hừ lạnh một tiếng.
"Ai kêu ngươi bỏ ta đi tìm cô nương khác."
Hả? Ban nãy chẳng phải còn bảo muốn biết ta có thể vì ngươi làm được tới đâu? Bây giờ ta đã chạy tới đây khổ cực tìm thuốc cho ngươi, ngươi ngược lại lại không vui, cũng quá thích thay đổi rồi a! Còn nói tìm cô nương gì đó... đơn giản chính là không có chứng cứ tìm đại một cái tội danh!
Ta bĩu môi. Lòng dạ nữ nhân, đúng là mò kim đáy bể.
Không đúng, ta cũng là nữ nhân a, liền đâu có vòng vo tam quốc như vậy.
"Với lại ngươi còn không biết xấu hổ mà nói."
Trong lúc ta đang oán thầm trong bụng, quận chúa đại nhân trước mặt hình như cũng vừa nghĩ ra điều gì, bắt đầu lật lại nợ cũ.
"Hôm qua ta vốn chuẩn bị rượu thức ăn đợi ngươi tới cùng ăn, kết quả ngươi lại chạy theo người khác."
Uây? Thì ra tối qua có đợi cơm ta? Xem như còn có chút lương tâm.
Ta lập tức tha thứ cho nàng, lấy lòng nói.
"Ta còn không phải vì nhân cơ hội, đâu phải chỉ biết nói suông."
Loại cảm giác tim đập nhanh bị bắt tại trận vi diệu này là chuyện gì xảy ra.
"Cuốn sách này ngươi vì Ngân San Lan chuẩn bị?"
Quận chúa không biết từ đâu móc ra tập thơ, huơ huơ trước mặt ta.
"Còn là một cuốn dâm thơ."
"Khụ khụ! Quận chúa, ngươi lấy đồ đạc trong phòng ta từ lúc nào vậy!"
Mặt ta nóng lên, ném cái bánh ngọt liền đưa tay tới cướp, quận chúa lại nhanh chóng rụt tay trở về, còn một bên giảo hoạt lật ra.
"Ừm... còn làm dấu a, rất nghiêm túc nhỉ. Thì ra là Chân Tuấn... ngươi thích thơ hắn à?"
"Không phải ta thích, là Ngân San Lan thích."
Ta tức giận trả lời, ý thức được gì đó, liền hỏi.
"Quận chúa ngươi biết người này?"
"Có chút ấn tượng. Lúc trước hình như chính là cái tên bị Thanh nhi chặt chân."
Người trước mặt khép sách lại, tiện tay đặt lên bàn, sau đó động tác ưu nhã nâng chung trà.
"Bởi vì hắn nói với người bên ngoài, mấy bài thơ này đều là tưởng tượng ra dáng vẻ của ta mà viết."
Phụt! ! Thảo nào bị tiểu vương gia chặt chân a!
Thế nhưng lúc này, ta lại đột nhiên nhớ lại bài thơ tối qua ta đã ngâm, còn không khống chế được đưa dáng vẻ quận chúa vào.
Khép... khép mi cởi tà áo.... dâng thể thơm hương nhàn... A xấu hổ quá đi! Mau dừng lại đi, không muốn nhớ lại nữa......
"Ô? Ngươi đỏ mặt."
Quận chúa nhấp một ngụm trà, liền chống cằm nghiêng đầu nhìn ta, trên mặt hiện ra nét yêu mị câu người, giọng nói mềm mại cũng mị đi vài phần.
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, hả?"
"Không, không nghĩ gì hết."
Ta có chút chột dạ, muốn dời sang chỗ ngồi bên cạnh, lại bị nàng đè lại. Bàn tay ngọc ngà khẽ vuốt lên mặt ta.
"Đừng cử động."
"Quận chúa..."
Đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn ta, vờ như không vui.
"Cho Ngân tiểu thư sờ mặt được, cho ta thì không?"
Ta không dám lên tiếng, cả người cứng đờ bất động, để mặc nàng bưng mặt ta lên quan sát.
Dựa vào gần quá a. Ta cũng ngửi được hương thơm mát lạnh trên người quận chúa. Tiếng hít thở như có như không phất lên mặt, lành lạnh, ngưa ngứa. Chụm lại gần như vậy, cũng không nói lời nào, cứ thấy... hơi xấu hổ a.
Một lát sau, ta không nhịn được giương mắt nhìn nàng, lại nhìn thấy ánh mắt nàng có chút kỳ quái.
Quận chúa đang nhìn ta, nhưng hình như không giống đang nhìn ta, con ngươi hơi thất thần, ánh mắt hư vô không có điểm cố định.
"Tại sao ngươi không dịch dung nữa." Hồi lâu, nàng bỗng nhẹ giọng nói.
Ta lẩm bẩm.
"Chẳng phải ngươi nói sau này không cho ta mang mặt nạ nữa sao."
Nàng nghe xong cong môi, bóp bóp gương mặt ta.
"Đúng vậy, không mang mặt nạ, mang gương mặt dễ nhìn tươi cười này tới câu dẫn đại tiểu thư Dược trang."
"...."
Cũng biết lại trêu chọc ta, ta không có công lao cũng có khổ lao được không. Trong lòng liếc nhìn, trả lời.
"Còn không phải vì ngươi a."
"Vì ta?"
Quận chúa nhướng mi.
"..."
Cứ thấy ý nghĩa trong cuộc nói chuyện có hơi chút kỳ quái.
Ta lần nữa nghẹt thở, trong đầu rối bời. Né tránh tầm mắt nàng lên tiếng đáp lại.
"Ừm... ừ, đúng vậy."
Nụ cười trên gương mặt quận chúa sâu hơn.
"Có điều.... gương mặt này quá nhu mì rồi, làm ít đi khí khái nam nhi."
"Vậy, vậy sao?"
"Tới, bổn cung giúp ngươi vẽ lông mày."
Nàng phất tay áo đứng dậy, nhanh nhẹn tiến vào phòng.
"Nga."
Ta liếm sạch món điểm tâm còn dính trên tay, ngây ngẩn đuổi theo. Đến khi ngồi xuống ghế, bị quận chúa cúi người nâng mặt, ta mới có phản ứng, ủa mà, tại sao mình lại nghe lời quá vậy?
Hơn nữa... câu chuyện làm sao trở thành quỷ dị để quận chúa kẻ lông mày cho rồi? Mặc dù nói, bộ dạng nghiêm túc chuyên chú của quận chúa quả