Hỏa đan sân không hổ là loại thuốc quý hiếm, dù chỉ có hai nhành, nhưng công hiệu lại vô cùng rõ rệt. Tối qua sau khi uống thuốc, triệu chứng nửa đêm phát rét của quận chúa đã giảm đi không ít, mà hôm nay sau khi tan làm đến chỗ nàng, lò sưởi trong phòng cũng đã bớt đi vài cái, rốt cuộc không cần phải khó nhịn nóng bức nữa rồi.
"Nghe nói đoàn người Thần Nguyệt giáo ngày mai sẽ rời đi."
Sau khi ăn xong ta thích ý rãnh rỗi ngồi bên cửa sổ táy máy mấy nhành cây sơn trà, thấy Lục La bưng một khay quýt tiến vào, liền nhân tiện cầm lấy một quả hơ hóng bên cạnh lò than, từ từ lột ra.
Quận chúa đang ôm lò sưởi tay bên kia xem bản đồ, suy nghĩ nghiêm túc cũng không ngẩng đầu, chỉ đạm giọng trả lời.
"Ngày mai những người đó có thể sẽ không đi được."
"Có ý gì?"
Ta không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
"Ha, ngươi rất nhanh sẽ biết."
... Không nói thì thôi. Ta thấp giọng nói nhỏ, đi tới ngồi bên cạnh nàng, bóc vỏ quýt đưa cho nàng. Thay nước trà mới xong Lục La hé miệng cười, nhấc bình cát ấm tới liền cúi đầu ra ngoài, trước khi đi ánh mắt còn ranh mãnh, dường như có thâm ý.
Quả là nha đầu khó hiểu.
Lúc này quận chúa dời sự chú ý khỏi tấm bản đồ, quay người lại ngó ta đang ngồi, lại không đưa tay tiếp nhận trái quýt, mà lắc đầu, trong mũi lại phát ra âm điệu giống đang làm nũng cũng rất khả ái.
"Ưm~"
Lại nhanh nhẹn nói tiếp.
"Chúng ta mỗi người một nửa."
Uây, lại muốn chia cho ta một nửa? Quận chúa hôm nay không phải tâm tình đặc biệt tốt đấy chứ... ta nhìn trái quýt không lớn bao nhiêu trong tay, muốn bẻ ra, nàng lại lên tiếng ngăn cản.
"Không phải như vậy. Chính ngươi ăn trước một miếng, sau đó đút cho ta một miếng."
"Ơ?"
Ta chớp mắt vài cái, đợi rốt cuộc hiểu được, trái tim liền đột nhiên đập dồn dập. Loại phương thức ngươi một miếng ta một miếng cùng ăn như vầy, lúc trước ta đã thấy nhiều trong sách, thế nhưng bình thường đều là một đôi nam nữ trẻ tuổi mới có thể làm loại chuyện buồn nôn này a! Giữa chủ tớ như vậy... ta không khỏi nhớ lại tối qua những lời quận chúa nói với ta.
Cả đời gì đó...
"Tay ta lạnh, không muốn lấy ra."
Quận chúa có lẽ thấy ta do dự, liền lấy đại một cái lý do.
Ta thầm sợ hãi quan sát thần sắc của nàng, thấy trong con ngươi kia thản nhiên vô tà, giống như dòng suối thanh mát sâu rộng, không pha trộn một chút tạp niệm nào. Ha, quả nhiên là ta đã tự nghĩ nhiều.
Ta thật là xấu xa, sao lại suy nghĩ ra chuyện chủ quan hoang đường như vậy, rõ ràng đều là nữ nhân a, hơn nữa thân phận lại cách biệt đến vậy, sao có thể...
"Sao vậy?"
"À à không có gì, ta đút ngươi."
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ta yên lòng bóc một múi nhỏ đưa tới miệng nàng, thấy nàng vui thích cong lên mi mắt, liền hỏi.
"Thấy sao, thời tiết này quýt có phải rất ngọt không?"
"Ừm."
Mặt nàng đầy thỏa mãn, chọc cho ta cũng không đợi kịp ăn một miếng, nháy mắt tràn ngập hương vị ngọt lịm. Vì vậy khóe môi cũng nâng lên theo, ngay cả trong đầu cũng mơ hồ trở nên mềm mại ấm áp.
"Còn muốn."
"Được."
Ta âm thầm phát hiện quận chúa lúc ăn uống, thường xuyên sẽ lộ ra một mặt hồn nhiên lanh lợi. Liền giống như lúc này, tay nàng ôm lò sưởi trên giường, bộ dạng nheo mắt hưởng thụ đồ ăn, để cho ta hoảng hốt cảm thấy bản thân đang đút cho một con mèo lười ưa thích dính người, đút rồi đút, cũng không khỏi đợi kịp muốn đưa tay xoa xoa mái tóc đen nhánh trên đầu.
Quả là không ổn a.
Vào giờ phút này, ta đã có thể chắc chắn, bản thân mình đã phạm vào điều tối kỵ của một sát thủ. Đối với mục tiêu ám sát, không được nảy sinh bất kỳ loại tình cảm nào, dù chẳng qua chỉ là một chút hảo cảm, cũng sẽ biến thành trở ngại cho thời khắc nhát kiếm trong tương lai. Như mạng nhện quấn lấy vậy, ngày đêm chặt chẽ gắn bó, sẽ tới một ngày khiến nó mất đi độ sắc bén.
Nhưng mà, ta như thể không thể khống chế được.
Một bên ảo não bản thân không có ý chí kiên định, trên tay cũng đã nhanh nhẹn lột trái thứ hai đút cho quận chúa, cuối cùng còn thân thiết cầm khăn tay lau miệng cho nàng. Thấy nàng híp mắt chưa thỏa mãn còn muốn ăn thêm, ta có chút không khỏi thấy buồn cười.
"Buổi tối không dễ tiêu, quận chúa ngươi đừng ăn quá nhiều."
"Sao ngày càng giống Đại Phương rồi."
Nàng ngước nhìn ta, trong giọng nói ẩn ẩn quở trách, nhưng vẻ mặt rõ ràng lộ ra vui vẻ thích ý. Ta nghe chỉ cảm thấy buồn cười -- sao sẽ giống Đại Phương được, tâm hồn ta chứa đựng ác ý, còn nàng lại trung thành cẩn cẩn như vậy.
"Quận chúa, ngươi tới đây không mang theo Đại Phương, nàng làm sao đồng ý vậy a."
"Ha, bổn cung tự có sắp xếp."
Quận chúa nhướng mi nhìn ta, gương mặt đầy đắc ý. Sắc mặt nàng hôm nay hồng thuận rất nhiều, bớt đi vài phần yếu ớt, cười lên lại rực rỡ như hoa đào.
Haiz, đáng tiếc chỉ lấy được có hai nhành.
Đáy lòng ta cảm khái, vén tấm màn chắn trước cửa sổ trúc, ánh trăng khách khí dường như sáng rỡ hơn hôm qua, trắng bạc một mảnh gần xa, lạnh lẽo dị thường. Ngày mai thời tiết hẳn sẽ trở nên lạnh hơn đi, dần dần liền vào đông. Không đúng sẽ có trời mưa nữa.
"Khuya rồi, quận chúa không bằng sớm nghỉ ngơi, tránh cho chân tay bị lạnh."
Ta làm cho lò sưởi lớn lửa thêm chút, sau đó bài trí giường. Hơi do dự, vẫn là mở miệng nói.
"Quận chúa tối nay... hẳn không cần ta phải ở lại?"
Nghe vậy, người bên kia lập tức ngẩng đầu nhìn tới, trong mắt u thúy tràn đầy không vui. Lạnh lùng nói.
"Ngươi ra sức trộm Hỏa đan sân, cũng là vì nguyên nhân này?"
Sử dụng giọng chất vấn khiến ta phải sững sốt.
"Không phải a..."
"Ngươi..."
Nàng đang muốn nói gì thêm, đảo mắt thấy bóng đen phút chốc đứng ngoài cửa sổ, liền thu lại thanh sắc. Sau đó nghe thấy giọng một tên nam nhân có tuổi cung kính nói.
"Chủ tử, đã chuẩn bị xong."
"Ừm."
Nàng nghiêm nghị gật đầu, người nọ liền biến mất không thấy đâu. Tới lui như gió. Sau đó mới nhìn về phía ta, trong giọng vẫn lưu giữ một