Có cần chạy đi tìm Đại Phương tán gẫu xíu không nhỉ? Lâu rồi không gặp, hình như cũng có chút thấy nhớ nàng. Dù nàng luôn chưng ra một bộ nhạt nhẽo khó gần, nhưng chẳng hiểu sao, lúc này lại thấy thân thiết bội phần. Haiz, đại khái là do ta ở đây một mình buồn bực quá lâu đi.
Ta thả lỏng hai chân đã hơi tê rần, vừa định phóng cước khinh công, thì bất thình lình trong đầu hiện lên lời quận chúa nói lúc nãy.
Quận chúa bảo ta ngoan ngoãn ở lại đây đợi nàng trở lại, nghĩa là không cho phép chạy loạn đi. Vậy đợi lát nữa nếu nàng quay ra phát hiện ta đang đứng dưới tàn cây nói chuyện phiếm với Đại Phương, có thể nào sẽ mất hứng, sau đó lại làm ra ba cái hình phạt này nọ để trừng phạt ta... ta bỗng rùng mình. Giương mắt ngó quanh dưới tàn cây một hồi, mới phản ứng được từ lúc nào ta lại sợ quận chúa đến vậy?
Đúng là không có cốt khí, dù gì ta cũng là chưởng môn nhân phái Ngạo Thiên!
Có điều... hiếm có được cơ hội tốt, có thể nghe được mấy chuyện mà ngay cả tên giấu mặt cũng không biết, ngày sau nếu tham gia vào hội của hắn, cũng có thể nở mày nở mặt chút trước mặt mấy vị tiền bối. Ừm, vẫn là lợi dụng triệt để cơ hội này, xem thử tiếp theo còn phát triển thêm chuyện gì, cứ thấy vị Ngân trang chủ kia hình như không đơn giản.
Nghĩ như vậy, ta vén mái tóc dài trượt qua vai sang một bên, tiếp tục tựa lên tường nhìn vào trong, phát hiện mấy tên Thần Nguyệt giáo đang bị vệ binh áp giải ra cửa. Kiêu Cơ cũng nhíu mày theo sau họ, gương mặt vốn yêu dị nhìn qua phá lệ ủy khuất đáng thương, giống đóa hoa héo rũ vậy. Giờ phút này ta tha thứ cho nàng lúc đầu hung dữ trói ta vào ghế cậy mạnh muốn dùng roi quất ta, hơn cả thế ta còn thấy đồng cảm với nàng.
Rõ ràng là một cô nương tốt có vóc người nóng bỏng da thịt thì trắng nõn chăm chỉ cần cù lại hiếu học, không hiểu nổi sao lại trở thành giáo chủ tà giáo, nữ ma đầu yêu dị; trở thành tâm điểm mua vui trong tửu lâu cho mấy tên thô lỗ gần đây, mà nay giáo chúng tạo phản, nhưng bản thân lại không hề có dính líu bên trong. Haiz, hy vọng trưởng công chúa không nên quá làm khó nàng.
"Đám quân đội vượt biên đã bị khống chế toàn bộ dưới núi, ta lập tức áp giải bọn chúng hồi kinh đợi thẩm tra, để tránh sinh biến. Bên phía Tả tướng, cũng nên có hồi kết."
Giọng trưởng công chúa không lên xuống không phập phồng, vẻ mặt vẫn bình thản không gợn sóng. Điều này khiến ta không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt nàng ở vương phủ, nàng rũ mi khảy đàn, bộ dạng hoàn toàn đắm chìm vào trong, thật giống trong khắp chốn thiên hạ này, chỉ có một mình nàng vậy.
Nữ tử như vậy, vốn nên giống tiên nữ hạ phàm, tất cả hồng trần thế tục cũng không thể lọt vào mắt nàng, không ngờ nàng cũng sẽ vì chính sự mà bôn ba. Có điều nghĩ lại, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ ruột thịt cùng mẹ cùng cha với đương kim hoàng thượng, hoàng thượng trẻ tuổi, căn cơ chưa vững chắc, nàng vì thế mà vất vả cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nàng nhìn vào mắt trang chủ, rồi hướng quận chúa nhẹ giọng nói.
"Thanh Ngưng, chuyện còn lại... liền giao cho muội."
Lời này có ý ám chỉ, hiển nhiên tiếp theo còn có chuyện gì đó liên quan trang chủ.
"Ừm, yên tâm đi."
Quận chúa gật đầu, nàng liền dẫn theo mấy người kia rời đi, cây đuốc trong đêm quanh co thành một đường dài, dần dần đi xa. Đợi trong viện trống trãi, bốn phía cũng tối mịt, chỉ còn lại vầng trăng sáng vẫn rọi ánh sáng trắng giá lạnh của mình xuống.
"Không biết quận chúa còn chuyện gì?"
Trang chủ hiển nhiên không có ý muốn lưu người, một mình cúi đầu uống trà, cầm chung sứ thanh hoa gõ nhẹ nhàng lên khay, không ngần ngại lộ rõ vẻ không chút kiên nhẫn. Bầu không khí trong phòng trở nên hết sức cổ quái, như thể có gì đó đang ẩn nhẫn chưa bộc phát.
Ta cảm thấy có gì đó bên trong. Theo lời đồn Ngân trang chủ không thích người trong hoàng thất, ngược lại có vài phần đáng tin.
Quận chúa chụm ống tay áo vào nhau, nhìn thẳng vào hắn nói.
"Liên quan tới chuyện mười ba năm trước..."
"Chuyện đó không phải chuyện ngươi nên can dự vào."
Người đối diện không đợi nói xong cắt ngang lời nàng, trong mắt một mảnh lãnh đạm sâu sắc.
"Quận chúa có thể ung dung cài cắm nhiều tai mắt bên người ta như vậy, xem như đích thực có bản lĩnh. Hôm nay ta đã già, không đấu lại mấy người trẻ tuổi các ngươi. Nhưng ngươi vừa thanh trừ loạn đảng, cũng nên mang người trong vương phủ của ngươi rời khỏi Ngân Dược sơn trang của ta, đừng có được voi đòi tiên."
Ngân trang chủ như thể đang thật sự nổi giận, nói ra lời hùng hổ dọa người. Ta hơi cảm thấy ngoài ý muốn, vừa rồi đối diện Thần Nguyệt giáo lợi dụng điểm yếu uy hiếp, hắn cũng không để lộ tâm trạng rõ rệt như vậy, mười ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể để hắn canh cánh trong lòng như vậy?
"Lẽ nào trang chủ muốn tiếp tục một mực trốn tránh?"
Quận chúa cũng nhướng mi, nghiêm mặt nói.
"Tiên hoàng đã mất, phụ vương đã không còn. Nhưng trước khi lâm chung hắn dặn dò ta nhất định phải điều tra ra chân tướng mọi chuyện, rửa sạch oan khuất cho Lưu di."
Nàng từng bước tiến tới cạnh bàn, phất áo ngồi xuống.
"Những năm gần đây, chẳng phải thúc cũng một mực luôn điều tra chân tướng đấy sao, Ân thúc thúc."
Nghe thấy cái tên quận chúa gọi, ta ngây ngẩn.
—— Ngân thúc thúc? Không, hình như có chút đầu mối. Quận chúa nói hẳn là... Ân thúc thúc! Trong lòng ta rung động, có thể để quận chúa gọi xưng hô này, cũng chỉ có độc nhất vô nhị Ân tướng gia Ân Thù năm đó cùng lão hoàng đế đánh lấy giang sơn mà thôi!
Thân phận thật sự của Ngân trang chủ lẽ nào chính là Ân Thù mười mấy năm trước đã bị tặc phỉ cướp lấy tính mạng theo như lời đồn?
Trước đây rất lâu, hắn chính là một nhân vật mà mọi nhà, từ già đến nhỏ ai cũng đều biết, lúc còn bé ta thường nghe kể những câu chuyện về hắn. Thời điểm lão hoàng đế còn là hoàng tử cùng với Tấn lão vương gia, hắn đã theo bên cạnh, sau đó cùng nhau chinh chiến khắp bốn phương trời, trở thành cánh tay đắc lực của hoàng tử. Sau khi thống nhất thiên hạ lão hoàng đế quốc phong ban cho lão vương gia làm quận vương, còn Ân Thù thì đăng các bái tướng.
Tướng gia còn trẻ đã thành danh, vốn tiền đồ vô lượng, không hiểu sao một lần trên đường ra ngoài cùng nữ nhi bị sơn tặc bức ép rơi xuống vực núi, tin dữ truyền đi vô số người chắp tay cảm thán. Mà càng không thể ngờ tới chính là, nương tử không lâu sau tái giá tiến cung trở thành phi tần rất được sủng ái, chỉ có điều hai năm sau đó liền bị bệnh qua đời.
Đoạn truyện xưa khiến ai cũng phải thổn thức không thôi. Nhưng hôm nay xem ra, sự thật dường như không giống với lời đồn a. Ân tướng không chỉ không chết, còn mai danh ẩn tích trở thành trang chủ Dược trang thần bí. Ta thật sự muốn ghi chép đầy đủ những chuyện này vào trong một cuốn sổ. Đây cũng có thể được xem là một cuốn Kinh Thiên Bí Văn a.
"Ân thúc thúc, thúc thật sự tin rằng tiên hoàng là một người không niệm tình xưa, lợi dụng lúc người khác gặp nguy như vậy? Chọn tin tưởng vào bức huyết thư đó, tin rằng Lưu di vì cảm niệm tiên hoàng mà dùng thân báo đáp, đến khi biết được thúc còn sống, mới xấu hổ hối hận tự kết liễu cuộc đời mình?"
"Đừng nói nữa."
Trong giọng trang chủ mang theo âm run, hai tay đặt trên bàn bỗng nắm chặt, ẩn nhẫn tức giận. Hắn không muốn nhắc lại chuyện xưa, tựa như đó là nơi chỉ cần khẽ chạm vào, cũng sẽ đau đớn không liền sẹo được. Vết thương khi xưa, vẫn âm ĩ không lành.
Nhưng quận chúa không muốn buông tha.
"Tiên hoàng sinh lòng ái mộ Lưu di không sai. Thời điểm nàng khốn đốn hắn đã bên cạnh bầu bạn, ủng hộ cho nàng không hề mang tâm tư khác. Hắn biết có người hãm hại thúc, nên luôn âm thầm cho người điều tra, vẫn thủy chung không chịu tin vào việc thúc đã chết. Phụ vương ta cũng là người hiểu chuyện, vì sao thúc ngay cả hắn cũng không chịu tin tưởng."
"Dù sao thì một người còn trẻ tuổi như ngươi, sẽ không hiểu được loại cảm thụ đó đâu."
Trang chủ đứng dậy, đi tới cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trong trẻo lạnh lùng.
"Năm đó ta vất vả mới thoát khỏi hiểm cảnh, mang theo nữ nhi hồi kinh, có được lại chính là tin tức, mẹ già đột ngột qua đời, ái thê trở thành cung phi. Ta chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ."
Rốt cuộc cũng chịu nhắc lại chuyện cũ, trong giọng trang chủ tràn đầy bi thương. Ta nhìn gò má hắn, chỉ cảm thấy tràn ra thương cảm không ngừng, lớp sương mù mờ mịt dày đặc trong không khí bao quanh lấy thân thể ta, thở thôi cũng thấy thật nặng nề.
"Tổng quản thấy ta trở về, khóc lóc kể lại mọi chuyển với ta, nói phu nhân mấy phen muốn tìm tới cái chết. Đều nhờ hoàng thượng ngăn cản. Sau đó... sau đó phu nhân không muốn tiếp tục thương tâm, mới đáp ứng vào cung. Ta nóng ruột cho người truyền tin đến nàng, muốn hỏi nàng rõ ràng mọi chuyện, lại thấy nàng chậm chạp không hồi âm, sau đó ta lẻn vào cung, không ngờ đến cuối cùng lưu lại chính là bức huyết thư tự vẫn, nói rằng nàng không thể thủ tiết, thấy hổ thẹn với ta!"
Hắn nói tới đây mắt có chút đỏ lên.
"Haha, là ta đã hại nàng. Nếu ta không trở về, không đi gặp nàng, thì tốt biết bao."
"Nếu ta nói, Lưu di luôn một mực chờ đợi thúc thì sao? Nàng và tiên hoàng chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi!"
Quận chúa nói.
"Dù lúc đó ta vẫn còn bé, nhưng vẫn mơ hồ nhớ được mỗi lần vào cung, đều nhìn thấy tiên hoàng và Lưu di gặp nhau luôn giữ lễ và khoảng cách, nửa điểm vượt quá giới hạn cũng không có."
"Bức huyết thư kia là giả, cái chết của Lưu di cơ bản là do người khác sắp đặt, sau khi nàng nhận được thư của thúc, đã hồi âm lại, chỉ có điều bị người ta nửa đường cướp lấy. Năm đó tiên hoàng đưa nàng vào cung là vì muốn bảo vệ nàng cùng đứa nhỏ trong bụng! Đó là máu thịt của ngươi! Nhưng ngươi không đợi tra rõ chân tướng mọi chuyện liền im lặng một mình rời khỏi!"
Trang chủ nghe vậy ngoảnh đầu lại, trên gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Ngươi nói sao? !"
Quận chúa trầm mặc, rồi nói tiếp.
"Tiên hoàng đưa Lưu di vào cung vốn định bảo vệ an toàn cho hai mẹ con họ, nào ngờ ngược lại đã làm hại nàng. Hắn luôn tự trách áy náy, cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt thúc, cho nên sau khi thúc rời đi hắn không đi tìm. Sau đó tích buồn thành bệnh, đổ bệnh liền không dậy nổi."
"Sao... sao có thể vậy được."
"Di thư hẳn còn niêm phong trong từ đường. Ta có cách để chứng minh đó là bức huyết thư giả."
Trong phòng yên lặng như tờ, à không là chết lặng. Trang chủ nhìn quận chúa, thần sắc phức tạp, tay lại vô thức nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay hiện lên xanh trắng. Hắn đi qua đi lại, càng đi trong mắt càng ướt át. Hồi lâu, rốt cuộc trở lại cạnh bàn ngồi xuống, đặt một chung trà tới trước mặt quận chúa, chậm rãi rót trà.
Ta chỉ cảm thấy suy nghĩ mình cũng phập phồng theo, trong lúc nhất thời khó thể hồi phục. Năm đó kẻ hãm hại sau lưng Ân tướng là ai? Rốt cuộc lại hiểm độc như vậy, cướp giết sau đó còn tạo nên thảm án ly gián, khiến cho một đôi uyên ương thần tiên âm dương cách biệt.
Bỗng, ta nhớ lại một chuyện, đó là trận đại náo mười mấy năm trước. Khi đó tin