"Tuổi từ mười lăm đến hai lăm, tướng mạo ngay ngắn chỉnh tề, ưu tiên người tài đức...."
Đám người bùng nổ, bàn luận sôi nổi về nội dung trên bảng cáo thị, khu phố trở nên náo nhiệt như ngày Tết vậy.
"Bên trên nói ngược lại đơn giản thật a."
Có một vị cô nương đứng ở hàng đầu nghe đọc nội dung xong, hớn hở không thôi, chưa kịp cao hứng, đã có người nhảy vào hất gáo nước lạnh.
"Ha, nói đơn giản vậy chứ, ngươi có vắt hết óc ra cũng không vào được đâu."
Nàng nghe xong hướng tên tú tài nghèo độc mồm độc miệng mắng.
"Chưa thử sao biết không được!"
"Haha, khẩu khí lớn lắm~"
Người đứng kế bên đều rất vui vẻ, cười nàng ngây thơ. Quận vương phủ này há có thể dễ dàng bước vào như vậy, xem như chẳng qua cũng chỉ là tuyển hạ nhân thôi, nhưng so với thi tú tài còn muốn khó hơn a. Giống như thị nữ Đại Phương bên cạnh quận chúa vậy, nhìn qua thấy đơn giản vậy thôi, chứ thủ đoạn với bản lĩnh người bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng được, mà có thể được đi qua đi lại phục vụ bên cạnh quận chúa đại nhân, là niềm vinh hạnh ước ao của biết bao nam nữ muốn có được, đại khái cũng giống như mơ ước muốn được trúng cử nhân vậy.
"Haiz..."
Tên nam nhân phe phẩy quạt lắc đầu than thở, mặt đầy bi phẫn.
"Đúng là hâm mộ nữ tử các nàng thật a, ít nhất còn có được cơ hội đúng không. Tại sao trong vương phủ không tuyển thêm thị vệ nhỉ?"
Tiếng nói vừa dứt xong, lập tức liền rước lấy xem thường của mấy nàng đối diện.
"Thị vệ? Ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, thị vệ trong vương phủ ai nấy cũng đều lợi hại, thân hình uy dũng to lớn, võ công vào hạng nhất nhì, tùy tiện một người cũng có thể đánh ngã một đám lưu manh côn đồ rồi. Đặc biệt là vị Lưu thị vệ kia..."
Cô gái đang nói chuyện trạng thái có chút si mê, ngay sau đó hung hăng hướng về phía nam nhân cầm quạt giấy nói.
"Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ngươi ah liền chính là cái tên bị đánh chổng vó đấy!"
Mấy nàng đứng bên cạnh cười phụ họa theo.
"Chính xác chính xác!"
"Ây đừng xem thường người khác như vậy có được hay không, bản lĩnh thật sự của tiểu gia ta rất lợi hại nha, đến chừng đó..."
Ta lui khỏi đám người la ó ầm ĩ. Đứng dưới tàng cây suy nghĩ một lúc, không nhịn được lộ ra nụ cười âm hiểm.
Thị nữ thiếp thân à... ông trời đúng là cũng giúp cho ta, còn cơ hội nào tuyệt vời hơn cơ hội này nữa. Vì vậy ta trở về chuẩn bị tài liệu thật tốt, tỉ mỉ dự tính thật lâu, lặp đi lặp lại suy diễn để không xảy ra sai sót, giờ thân ngày hôm sau, ta dịch dung thành một cô nương thôn dã có tướng mạo bình thường nhưng nhìn qua rất có bổn phận, hướng theo dòng người đang ùa về phủ quận chúa.
Đúng theo dự đoán, nơi ghi danh đông nghịt người. Ngoại trừ người đến ứng tuyển, còn có một nhóm rất đông đang kiễng chân mong ngóng muốn may mắn được nhìn thấy dung mạo quận chúa. Đáng tiếc loại trường hợp này, quận chúa đại nhân cao quý làm sao sẽ xuất hiện? Ta lắc đầu, tiến vào trong đám người.
Tổng quản vương phủ cùng hai hàng thị vệ ưỡn ngực ngẩng đầu duy trì trật tự bãi đất trống được lót đá trước hai tấm cửa phủ, tiến hành bước tuyển chọn đầu tiên. Thị nữ Đại Phương một thân cung phục sắc vàng hơi ngã sang đỏ tía đứng cách đó không xa nhàn nhã nhìn về hướng này.
Địa vị trong vương phủ của nàng không hề thấp bé, nét nghiêm trang kia mang một nửa tư thái chủ tử trong đó, lúc này thản nhiên ngồi trên ghế lớn dưới tàng cây, bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn bưng trà quạt gió rót nước phục vụ, thị vệ nhìn thấy nàng đều một mực cung kính.
Hoặc là hai hàng thị vệ thân hình cao lớn kia có sức uy hiếp quá lớn, vừa đến đứng nơi đó, các nữ tử đã liền không tự chủ đi vào quy củ, cho nên dù ở đây đông người, nhưng ai nấy cũng đều đứng xếp hàng rất ngay ngắn có trật tự, không hề xuất hiện hỗn loạn.
Dưới ánh nắng hè chói chang gay gắt, vẫn còn đang giờ thìn canh ba nhưng trời đã oi bức, cũng may bãi đất trống này có hai cây cổ thụ to lớn chọc trời, rợp một mảng bóng mát lớn. Nhưng dù như vậy, trong đám người vẫn có người tỏ vẻ oi bức. Trên cây tiếng ve kêu vang lên từng trận, âm thanh nhiễu vào nhau, càng sinh buồn bực.
Ta cầm quyển sách nhỏ quạt gió cho mát, ung dung nhìn cảnh trí xung quanh. Còn thị nữ Đại Phương ngồi dưới một tàng cây khác vẫn chậm rãi uống trà như cũ, thi thoảng sẽ rỉ tai tiểu nha hoàn bên cạnh vài câu. Còn trước cánh cửa đỏ vương phủ xa xa hai con sư tử đá gương mặt hung hãn ngậm hạt châu vẫn uy phong lẫm liệt ở đó nhìn, cả thân người tắm dưới ánh nắng, tựa như thật sự có thể sống dậy, hóa thân thành thú đằng vân bay đi.
Mãi đến lúc xế chiều, rốt cuộc ta cũng có thể tạm thời tiến vào tiểu đình. Được ngăn trở bởi một lớp màn lưới màu hồng, từ trong có thể mơ hồ nhìn thấy đội ngũ người bên ngoài đang rướn cổ dáng vẻ tò mò nóng ruột nhìn vào trong.
Ta thì cúi đầu, đến khi đối diện truyền tới một giọng nam vững vàng mới vâng lời ngẩng đầu lên.
"Ngẩng đầu lên đi."
Thanh âm mười phần trung khí, nhưng cũng không mất đi vẻ ôn hòa. Đầu óc ta nháy mắt bị buộc trong hình ảnh một vị vương giả, ngẩng đầu nhìn, lại xém chút bị nụ cười hiền lành của hắn làm cho dao động.
Lúc này nam nhân độ tuổi trung niên ngồi trước mặt ta chính là Hà Thủ Trực thường vụ đại tổng quản quận vương phủ, bên cạnh hắn còn có một nam một nữ. Nữ bất quá tuổi chừng hai tám, là lối ăn mặc thị nữ, đang bưng trên tay một chiếc hộp gỗ, cũng không biết bên trong chứa đựng thứ gì, nhưng lúc nãy ta quan sát được các cô gái bước từ trong hàng ngũ ra ngoài, trong tay vài nữ tử cũng bê những chiếc hộp gỗ có hình dáng giống vậy, phỏng chừng chính là nó.
Nam tử đứng bên cạnh tổng quản là một vị đạo nhân bạch diện* râu dài, tuổi tác chừng