Trở về vương phủ ngày thứ hai, quận chúa liền nhiễm phong hàn nằm liệt giường.
Nhìn người nằm trên giường "thoi thóp", ta thật sự không biết nên có cảm tưởng gì nữa. Tiểu vương gia đi gọi ngự y, liền ngồi một bên dông dài oán trách tỷ nhà mình cậy mạnh không biết thương tiếc thân thể, càng về sau ngay cả ta cũng bị lôi vào quở trách, ngược lại quận chúa không chịu nổi mở mắt khuyên hắn mau trở về quân doanh, lại trấn an nhìn ta một cái, lộ ra nụ cười nhu mì hiền hòa lại yếu ớt, chọc cho người thương tiếc.
... đừng tưởng như vậy là xong, lần sau cũng đừng hòng lại muốn cưỡi ngựa chạy loạn. Ta tức giận trên cao nhìn xuống nàng, trong lòng không khỏi thấy hơi khó chịu. Cũng may lúc này có đan dược của trang chủ, hàn chứng của quận chúa không bị tái phát, bệnh tình cũng không trở nên ác liệt như những lần trước. Đợi buổi tối uống xong thang thuốc điều chế từ Hỏa đan sân liền ngủ, có vẻ không còn gì đáng ngại.
Đại Phương lưu lại chăm nom săn sóc, cho ta về nghỉ trước. Ta trở lại phòng mình, cũng không thiếp đi được, lăn qua lộn lại hồi lâu, vẫn là đứng lên thay bộ xiêm y, sau đó dịch dung ra ngoài vương phủ.
Quận chúa ban thưởng cho ta chiếc mặt nạ chất liệu không thua cái của ta, thậm chí còn hoàn hảo thoải mái hơn, nhưng dung mạo lại là của một tên nam nhân trung niên bình thường, có chút đáng tiếc. Ta đeo nó lên, vận khinh công vượt nóc băng tường, một đường chạy tới tiệm sách ta từng dạo qua ở thành Đông.
Không sai, dù Tiểu vương gia giữ chữ tín cho ta mấy bộ sách báu vật của hắn, nhưng ta vẫn muốn sách mới của Tiêu Dao đại nhân a! Lúc thì tâm tình phiền muộn lúc thì liền muốn tới xem mua.
Khu vực thành Đông vào ban ngày rất sầm uất náo nhiệt, đêm xuống lại bớt đi huyên náo, trở nên hết sức tĩnh lặng. Huyền Điểu Cư buổi tối vẫn mở cửa làm ăn, lúc này mấy tiệm hoành thánh tiệm trà bên cạnh đều không đóng cửa, vẫn lồng đèn sáng trưng, trong đêm giá rét hiện lên phá lệ ấm áp.
Ta đáp xuống khu phố yên tĩnh vắng người, sau đó đi về hướng đèn đuốc. Tiến vào tiệm sách, phát hiện có rất nhiều khách nhân ăn mặc kiểu thư sinh ngồi trong nội thất trang nhã an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng còn thấp giọng trò chuyện một chút, bầu không khí rất tốt. Nghĩ tới phần nhiều là học sinh nghèo khổ rãnh rỗi cũng sẽ chọn tới tiệm mượn đọc thư sách, trao đổi nhận xét với nhau, tăng thêm học thức.
Ta tùy ý thăm thú vài vòng, liền đi tới trước kệ sách kế bên. Cuốn《 Sự quyến rũ của tiểu thư》vẫn đang bán chạy, những chồng sách thật cao đang xếp ngay ngắn ở đó. Ta không đợi kịp tóm lấy một cuốn lật ra thử. Không biết Tiêu Dao đại nhân lại viết về một câu chuyện thế nào, sẽ xuất hiện trạng nguyên lang anh tuấn ưa thích của ta hay không... ta kềm chế nội tâm kích động, theo thói quen lật xem trước những bức hình vẽ phối hợp, thế nhưng vô tình lật tới một trong số bức vẽ, lại ngây người.
Hơ, hình vẽ này không giống với trước nay, tinh tế duy mỹ hơn, màu sắc bố cục cũng thiên về tao nhã hơn. Cơ mà, bức hình lại là hai nữ tử quần áo xộc xệch đang ôm nhau là chuyện gì xảy ra? (chào mừng nhà ngươi đến với thế giới bách hợp =))))))))))~~~)
Có vẻ như, cũng không phải là hai tỷ muội thân thiết ôm nhau a... trong đầu ta bỗng ngu ngơ. Ngay sau đó, quả tim ta liền gia tăng tốc độ không thể ức chế lại được.
Không không, hẳn không phải giống như ta đang suy nghĩ. Ta bình tĩnh lại, vội vàng đọc một đoạn chữ, kết quả bị run sợ xém chút ngay cả sách cũng ném đi. Thì ra cuốn sách đúng thật viết về câu chuyện hai nữ tử yêu nhau a! Trời ơi, tại sao lại như vậy, trước nay Tiêu Dao đại nhân đều chỉ viết về thiếu nữ yếu đuối và công tử nhà giàu yêu hận bất hòa sao có thể viết thể loại sách này! ! Hơn nữa hai nữ nhi thì phải làm sao...
"Khách quan thích cuốn sách này?"
Trưởng quầy là một tên nam nhân trung niên thấy ta cầm sách run sợ, liền lại gần thấp giọng hỏi. Hắn là trưởng quỹ ở đây, mặt mũi hiền lành giống một lão hòa thượng. Nhưng giờ phút này trong mắt lại có ánh sáng, cứ như còn mang theo một chút hưng phấn.
Loại ánh mắt này ta quá quen thuộc, lúc trước đã gặp được một đồng chí cùng chung chí hướng thảo luận với ta hoặc lúc khoe khoang nội dung cuốn sách nào đó, chính là bộ dạng này. Lẽ nào người này...
"Lão bản, ngươi đọc cuốn sách này rồi?"
Ta không xác định huơ huơ cuốn sách trong tay.
"Haha, chúng ta ở đây đều đã đọc a!"
Không đợi hắn trả lời, hai tên nam nhân không biết từ đâu phóng ra cùng bu lại, kích động cầm lấy một cuốn trên kệ sách phía sau lên giở ra, nói.
"Sách này thật sự rất khôn khéo giữ ý, Thủy nha đầu dù tính tình hơi quả hồng mềm không được tự nhiên, nhưng thực ra lại rất đáng yêu a, rất xứng đôi với tiểu thư!"
"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy như thế! Có điều đáng tiếc cho thiếu chủ tiêu cục."
Trưởng quỹ: "Thật ra ta cảm thấy Thủy nha đầu nếu ở bên thiếu chủ tiêu cục cũng tốt vô cùng, cũng xem là một đôi oan gia ngõ hẹp."
"Chậc, lời này của trưởng quỹ sai rồi..."
Sau đó cả ba liền bắt đầu thấp giọng thảo luận. Ta đi cũng không được, liền đứng cạnh hóng hớt, vừa tò mò lại vừa kháng cự, tâm trạng hết sức phức tạp. Thế nhưng vừa nghe tới khúc tiểu thư hôn nha đầu, trên tay không nhịn được run bắn, cuốn sách đang cầm vốn định đọc thử kia rốt cuộc rơi xuống đất. Ta phát hoảng hối hả nhặt lên, bên tai nóng phừng.
Trưởng quỹ đang trò chuyện cao hứng chú ý tới ta, cười nói.
"Sao hả, khách quan muốn lấy một cuốn chứ?"
"Không, không được!"
Ta vội vàng khoát tay, che mặt rời đi. Quả là xấu hổ! Dân tình Đại Việt từ lúc nào liền cởi mở tới loại trình độ này? (nhà ngươi ở trên núi lâu quá thì có =v=~)
Thì ra... thì ra hai nữ nhi cũng có thể kết thành phu phụ, cùng nhau giai lão bạc đầu... đi được nửa đường, ta bỗng dừng lại.
Phủ lên lồng ngực đang đập loạn chưa chịu ngừng lại của ta, đứng giữa đường hồi lâu, ma xui quỷ khiến ta đi một vòng lớn rồi cũng quay lại tiệm sách, sau đó dưới ánh nhìn mang ý vị sâu xa của trưởng quỹ mua cuốn 《 Sự quyến rũ của tiểu thư 》.
Đây là cấm kỵ a. Cơ... cơ mà dù sao cũng là sách do Tiêu Dao đại nhân viết... thôi cứ mua một cuốn về nhà cất giữ, cùng lắm không xem là được. Giãy giụa một phen xong ta đưa ra quyết định này.
Ừm, không sai, cũng không cần xem. Ta mơ hồ cảm thấy, một khi lật cuốn sách này ra, cứ như cũng sẽ mở ra một cách cửa ta chưa bao giờ phát hiện vậy, rất có thể sẽ sản sinh rất nhiều biến cố sau đó. Nhưng sẽ thay đổi điều gì, ngay cả bản thân ta cũng không biết.
Lúc này giấu cuốn sách trong lồng ngực như cất giấu một cục than đỏ hồng, ta lấy tay nắm lấy vạt áo, ngay cả thở cũng dồn dập mấy phần. Leo tường trở lại trong phủ, liền nhanh chóng lao về phòng, rất sợ bị người ta phát hiện. Quả thật còn chột dạ hơn là làm đạo tặc.
Nhưng lúc ta đang vội vàng lướt qua đình viện, lại ngoài ý muốn nhìn thấy tiểu vương gia đang một mình uống rượu ở đó. Không chỉ uống rượu, còn vừa cười vừa khóc nói mê sảng, trên mặt đất hình như còn có mấy tờ giấy to rơi tán loạn.
Hắn nửa đêm rồi còn làm gì ở đây? Ta có chút hiếu kỳ, do dự một lúc, thay đổi phương hướng đi tới. Đến gần mới phát hiện, thì ra mấy tờ giấy rơi tán loạn là mấy bài thơ do Tiểu vương gia làm. Ta nhặt lên một tờ, yên lặng lắc đầu.
Tiểu vương gia sẽ không phải ban đêm học thi văn uống rượu làm thơ đi, kết quả bị chính bài thơ của mình làm cho không vui, lòng chua xót uất ức lại không có chỗ phát tiết mới thành ra say bí tỉ như vậy! Ta vỗ vai hắn.
"Tiểu vương gia? Tiểu vương gia ngươi say rồi, mau về phòng nghỉ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo chút