Phiên ngoại về nữ thích khách: Đối thủ một mất một còn
Cái gọi là oan gia mà đã gặp mặt, thì ắt sẽ gặp nhau ở ngõ hẹp.
Hôm nay nhân dịp khí trời tốt lành ta cùng Liêu đường chủ bọn họ đi thôn Sơn Hải du ngoạn, lại cũng để ta đụng phải Trữ Thanh Ngưng con hồ ly lòng dạ hẹp hòi tối đen như mực kia, đương nhiên, bao gồm cả đồ nữ nhân chết bầm đã phụ lòng ta nữa.
May là sau khi ăn no nê ta một mình đi dạo giải sầu, mới phát hiện các nàng. Mà hai tên này lại dám không mang theo thị vệ liền chạy ra ngoài chơi? Không biết giang hồ hiểm ác sao.
Hừ, đúng là đi mòn cả giày cũng không tìm thấy, mà không cần tốn sức thì lại tìm ra. Ta âm hiểm cười hì hì, vội vàng mai phục trong chỗ tối xem xét. Hình như... hình như... quả thật chỉ có Trữ Thanh Ngưng và Đại Hoa thôi a, tên nữ thị vệ mặt lạnh phiền toái kia hiếm thấy không đi theo? !
Cơ hội ngàn năm có một!
Nhưng gặp chuyện thì phải bình tĩnh ta cũng trấn định không nóng lòng động thủ, mà là kiên nhẫn đợi xem các nàng tản bộ nói chuyện trên bờ biển, cùng nhặt xác sò loại hành động ngây thơ lãng mạn này, cuối cùng còn ngồi xuống bên nhau ngắm phong cảnh...
(╯‵*′)╯︵┻━┻ Lý nào lại vậy! ! Tụi nó đang yêu nhau à! ! Giữa chủ tớ thì có cái gì mà tản bộ rồi nói chuyện phiếm rồi nhặt vỏ sò rồi còn sóng vai bên nhau ngắm cảnh nữa chứ!
Ta cảm thấy hai tên này quá ư chướng mắt rồi.
Thật muốn động thủ quá làm sao đây! Không được không được, đợi thêm chút, lỡ bị lừa thì làm sao. Ta kềm chế nóng vội, tiếp tục dòm. Quay đầu hướng về nơi xa xa, sau lưng là từng đợt lá lay động trong cơn gió, trước mặt là những lùm cỏ che chắn. Liêu đường chủ bọn họ vẫn còn nướng thịt ở bờ biển đi. Lại một chút cũng không phát hiện đầu rừng bên này còn có người, không quá nhạy cảm!
Có cần thông báo kêu bọn họ qua đây không nhỉ? Ta nghĩ là cần, vừa định xoay người, cũng là lúc liếc thấy nữ nhân Đại Hoa chết bầm kia không biết tự lúc nào đã hái quả đu đủ trở lại, vẻ mặt còn xuân tâm rạo rực tràn đầy thẹn thùng tặng cho Trữ Thanh Ngưng! !
(╯‵*′)╯︵┻━┻ Tụi nó quả nhiên từ sớm đã có mờ ám ** các loại! ! Hừ! Bởi mới nói, vì sao mà lúc trước nàng ta lại phải quyết mực một lòng che chở cho Trữ Thanh