[I'm back, xin lỗi vì lặn quá lâu. Chúc các nàng đọc chương này vui vẻ!!]
***
"Ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại muốn giết ta?"
Trên gương mặt quận chúa là nét kinh ngạc, là nét đau thương.
"Thể diện môn phái quan trọng lắm đúng không? Uy tín giang hồ quan trọng lắm có phải hay không?"
Nàng cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ hồng.
"Mấy thứ đó đều quan trọng hơn cả ta có đúng không?"
Ta không trả lời được, hốc mắt cũng cảm thấy chua xót theo. Còn quận chúa thì bước từng bước về phía ta, hoàn toàn không để ý thanh Minh Phong đang đặt lên quả tim nàng, làm rách lớp áo.
Nàng chậm rãi nói.
"Ban đầu ngươi nói đến bên ta là muốn bảo vệ ta, ta đã tin tưởng... bởi vì ta hy vọng đó là sự thật biết nhường nào."
Những lời này nện xuống lồng ngực ta đau nhói. Ta lật đật lui về sau, muốn buông thanh kiếm xuống, nhưng sau lưng bỗng bị sức lực nào đó đẩy tới, lưỡi kiếm liền ghim vào ngực quận chúa, máu đỏ thẫm ào ạt chảy ra, thấm đẫm lớp áo trắng tinh khiến ta phải choáng váng.
"KHÔNG! !"
"Haha..."
Nàng buồn bã mỉm cười, nước mắt rơi đầy xuống nền đất, hòa làm một với mớ máu hỗn độn. Lúc nhắm mắt lại, trong miệng vẫn nỉ non câu -- Ta hận ngươi.
"Quận chúa!"
Ta bỗng choàng tỉnh, khắp đầu đều đổ đầy mồ hôi lạnh, ngơ ngẩn ngồi dậy, thở dốc hồi lâu mới bình phục. Nhưng cảm giác nghẹt thở khó chịu trong giấc mộng vẫn còn đó, khó thể tiêu trừ. Ta đặc biệt vẫn nhớ rõ cảnh tượng quận chúa ngã xuống, cũng đã mang trái tim ta đi theo.
May mắn đó chỉ là giấc mộng... lòng ta vẫn còn sợ hãi, ta xuống giường lấy khăn lau mặt.
Nhưng nếu sau này quận chúa biết được chân tướng, sẽ như thế nào, có thể nào sẽ giống trong giấc mộng, lộ ra nét mặt tuyệt vọng oán hận đó?
Nghĩ đến loại khả năng này, ta nhất thời tim đập dồn dập liên hồi, liên tiếp vài ngày sau cũng không thể chợp mắt ngon giấc được. Nhưng cứ cố tình một vị quận chúa nào đó vẫn cứ lắc lư trước mặt ta, muốn vờ như không thấy cũng không được.
Đã nói sẽ cho ta thời gian từ từ suy nghĩ? ! Thế mà chớp mắt vừa nói xong liền nũng nịu dính lấy cộng thêm cứ trêu chọc ta là chuyện gì xảy ra!
"Đại Hoa, ta muốn ăn món bánh kia, lấy đưa ta."
Người đang nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại ôn nhu khẽ cất lời.
Đốt lò than xong ta liền bưng dĩa bánh sữa ngựa đặt xuống chiếc bàn nhỏ uống trà cạnh nàng. Mà người nào đó như cũ vẫn ôm cái lò sưởi tay, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý. Ta chỉ đành cam chịu số phận cầm một khối lên đút cho nàng.
Ăn hai miếng, nàng lại đưa cho ta tập thơ.
"Đại Hoa, rãnh rỗi không có gì vui, không bằng ngươi hãy ngâm thơ cho ta nghe."
Ta nhìn lướt từng câu chữ sầu triền miên trong tập thơ, lại đưa mắt nhìn hoa lá đã héo rũ trong chiếc vườn rất hợp hoàn cảnh, mang lại cảm giác khó thể kháng cự.
"Đại Hoa~"
Quận chúa thấy ta không động đậy liền ôn nhu thúc giục, tiếng gọi nơi đầu lưỡi quá ư yêu dị kia, nghe vào mà muốn rục hết bộ xương cốt.
Hai, trước đây sao ta không phác giác lúc nàng gọi hai tiếng này, bên trong chứa đựng tâm tình xoay chuyển trời đất như vậy...
"Đại Hoa."
Lúc ta ngẩn người, bỗng một sóng âm bình thản xông tới. Giương mắt chỉ thấy Đại Phương đang đứng trước mặt, trên tay đang bưng lò than khói lửa lượn lờ.
Được rồi, cũng không phải ai gọi hai tiếng này cũng sẽ câu dẫn như vậy.
"Lát nữa ta sẽ ra ngoài, ngươi nhớ phải chăm sóc thật kỹ cho quận chúa đấy."
Nàng buông mâm trà xuống, mặt không thay đổi nói.
"Hôm nay trời rét, than trong lò sưởi không đủ thì gọi người mang thêm, còn nữa, buổi trưa vú Trương sẽ nấu canh tẩm bổ, ngươi nhớ..."
Khai báo một đống chuyện xong, nàng liền không quay đầu bước ra ngoài.
Ta vội vàng gọi lại.
"Đại Phương ngươi đi đâu vậy?"
Nói trung thành cẩn cẩn, lại cứ bỏ quận chúa lại như vậy? ! Ta một mình không ứng phó nổi a!
Nàng ngừng bước, suy nghĩ một hồi, trả lời.
"Ta mang Lôi tiểu thư ra ngoài mua đồ, thuận tiện tìm người so tài võ nghệ."
Cái gì? Ngươi muốn so tài võ nghệ với ai? ! Ta bỗng cảm thấy sợ hãi, bởi vì thời điểm Đại Phương nói những lời này, lại cười rất xuân tâm nhộn nhạo! Là đang cười a! !
Đưa mắt nhìn theo Đại Phương rời đi, ta vờ một bộ tội nghiệp quay đầu, chỉ thấy mỹ nhân nằm nghiêng người trên trường kỷ đang cong môi nhìn ta, cười rất chi ý vị sâu xa.
"Đại Hoa, qua đây."
Quận chúa ngoắc ngoắc ngón tay với ta. Sau khi thổ lộ tâm ý xong, vẻ đoan trang lạnh lùng của nàng liền biến mất không thấy đâu, cả người