Lúc trước, trên giang hồ ta là sát thủ xếp hàng thứ tư, dù hôm nay ta đã không làm sát thủ nhiều năm. Nhưng ta vẫn muốn giết một người, hắn là kẻ đã hại chết cô nương mà ta yêu thương.
Lúc trước, ta là đại sư huynh phái Ngạo Thiên, dù môn phái tổng cộng chỉ có hai đệ tử, cũng chẳng có gì để mà kiêu ngạo. Sư muội duy nhất của ta tên Lưu Tố, cái tên được sư phụ đặt cho, nhưng ta lại không thích gọi nó cái tên đó, cho nên ta đã đặt một biệt hiệu rất chi vừa ý, gọi là Nhục Nhục. Vì lúc bé nó mềm mại nhiều thịt nựng rất đã, rất đáng yêu hahaha.
Hai, sau khi lớn lên làm chi lại gầy nhom trở nên giống mấy cái ống tre. Thật đáng tiếc.
Nhưng cuối cùng vẫn là đã trưởng thành, thời gian trôi qua thật nhanh, tựa như mới chỉ chớp mắt một cái nó đã cao lớn vậy, biết võ công, trở thành sát thủ được hội liên minh công nhận. Không còn đuổi theo tranh đùi gà với ta.
Năm đó ta uống trà với bằng hữu bên ngoài, nghe nói nó làm nhiệm vụ bị đám chó hoang rượt đuổi chạy hết nửa con thôn, liền không nhịn được cười ngặt ngẻo đặt cho nó biệt hiệu chó thấy là rượt, kết quả biệt hiệu này bị lan truyền đi a, còn trở thành rất hot một thời hahaha.
Nhưng ta cũng đâu nói sai, sư muội nàng toàn trêu vào mấy chỗ đều không phải dạng vừa, chó dữ a chó sói a, yêu tinh quỷ mị a. Ví như tên con trai gã sơn tặc nọ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, nhưng đã là gì so với ngày hôm nay - một nữ nhân có nội tâm thâm sâu hiểm ác.
Tên con trai cóc ghẻ gã sơn tặc, ta còn có thể đập cho tàn phế, chưa đủ để gây nguy hiểm, chứ nữ nhân này mới chính là mối nguy hiểm nhất. Ta không ngờ bản thân vừa lơi lỏng xíu sư muội liền rơi vào ma trảo của nàng.
Trữ Thanh Ngưng, người đàn bà này rất đáng