Sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người Ngân Sơn xong, ta liền tìm trọ lại tại một khách điếm gần hoàng cung. Tắm sạch máu tanh trên người, xử lý vài chỗ vết thương, thay bộ y phục sạch sẽ, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của ta mới có thể bình tĩnh lại.
Mở cửa sổ, vầng trăng đã bị mây mù che khuất, đêm vắng lặng đầu đường không còn một bóng người, chỉ còn âm thanh của những chiếc đèn lồng chập chờn trong gió, lúc sáng lúc tối chiếu lên lớp tuyết mỏng. Xa xa bên trong cánh cửa hoàng cung, là một mảnh sáng lạn huy hoàng chỉ cách một bức tường cao.
Ta đóng cửa sổ quay về giường. Sắc trời đã tối sầm, ngày mai có lẽ trời vẫn sẽ chưa trong xanh lại.
Hy vọng... ngày kế tiếp tuyết sẽ rơi nhiều. Ta thầm hạ quyết tâm, nghe tiếng gió thổi bên ngoài, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng gió thổi mưa phùn, thổi rớt rất nhiều nhành lá khô cây ngô đồng.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Khuyết Kinh quả nhiên đổ trận tuyết lớn. Mà đây chính là điều ta mong đợi nhất.
Ta kềm chế con tim hưng phấn nhảy nhót của mình tiếp tục chờ đợi. Rốt cuộc, sắc trời cũng tối, trận tuyết mỗi lúc một lớn hơn. Dọc theo hai con phố các cửa tiệm đều đóng cửa rất sớm, lồng đèn hai bên đường cũng bị gió thổi rơi xuống đất không ít. Ta nhìn trước sau, đầu đường cuối hẻm đều vắng lặng không một bóng người, nhìn về xa chỉ thấy bông tuyết phủ đầy che kín cả bầu trời.
Haha, ông trời cũng giúp cho ta! Ta vội vàng thay đổi xiêm y chuẩn bị đồ đạc, nhảy qua cửa sổ từ lầu một đáp xuống, nhân lúc trời tối chạy tới áp sát chân tường. Đội tuần vệ vừa đi qua, tuyết lại rơi nhiều thêm thuận tiện để ẩn nấp, phía cổng thành cũng sẽ không phát hiện động tĩnh bên này, thời cơ vừa vặn.
Có điều đội tuyết thế này quả là chịu tội a. Vào lúc này ta cảm giác trên người cũng sắp đóng thành băng rồi, răng cỏ không nghe theo lời run lên cầm cập, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
"Ha, đúng là không muốn sống nữa..."
Ta không khỏi cười khổ. Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân sẽ vì gặp một người mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Nhưng không làm gì cả sao có thể an tâm mà ngồi đợi. Còn chưa biết trong cung hiểm nguy thế nào, lỡ đâu... ta không dám nghĩ thêm. Chà xát hai lòng bàn tay đã lạnh cóng đến phát đau vào nhau, phóng móc câu lên. Men theo sợi dây trèo lên tường cao, không ngờ đối diện chính là đội thị vệ tuần tra, còn may có gió tuyết che chở mới kịp thời chui vào gốc cây tùng gần đó, chưa bị phát hiện.
Ngay sau đó ta liền nhìn thấy rõ người dẫn đầu đám tuần vệ, không khỏi cảm thán mình hên thật.
Tên nam nhân dẫn đầu chính là chỗ giao tình với sư phụ, tục gọi "Thanh đầu đao" Triệu Tung. Năm đó sau khi lui ẩn giang hồ liền vào cung làm một viên chức quèn, lúc trước ta có đến thăm hắn một lần, hôm nay hình như đã thăng chức.
"Sao ngươi lại ở đây."
Trong góc tường, hắn thấy rõ người tới là ai liền lộ ra vui mừng, ngay sau đó liền dựng chân mày. Ta hiểu suy nghĩ của hắn, vội nói.
"Ta không phải tới vì nhiệm vụ ám sát, ta chỉ muốn gặp một người."
"Gặp ai?"
"Tấn An quận chúa."
"Cái gì? Không được!"
Chân mày hắn càng nhíu chặt.
"Đừng nói với ta ngươi có liên quan tới quận chúa Tấn An a, chuyện tình lúc này ngươi không thể xen vào!"
"Triệu thúc, ta chỉ đứng nhìn nàng từ xa, sẽ không gây ra chuyện gì đâu."
Ta khẩn cầu một hồi, thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, liền cố ý làm bộ dạng ủy khuất, nhẹ giọng nói.
"Chuyện nguy hiểm này, quả thật không nên để thúc khổ sở. Ta vẫn là tự mình đi tìm thôi. Hai, nếu có thể trở về bình an vô sự, mấy ngày nữa sẽ tìm ngươi uống rượu."
"Hồ nháo! Ngươi nói mấy lời gì vậy!"
Quả nhiên người trước mặt không nhịn được mềm lòng.
"Nếu xảy ra chuyện gì, ta sao sẽ không phụ lòng sư phụ ngươi!"
Nói xong hung ác trợn mắt nhìn ta, lại vuốt chòm râu suy nghĩ, mới lớn tiếng nói.
"Thôi được! Ngươi đi với ta."
"Hì hì..."
Ta đuổi sát theo sau, cả hai dùng khinh công nhảy qua mấy ngôi đình, lại tránh vài đạo tuần vệ vài cái tường cao, cuối cùng tới được bên ngoài tẩm điện quận chúa.
Nhìn lỗ mũi Triệu thúc đỏ bừng, ta có chút không đành lòng, đưa tay giúp hắn nhặt cái nón sắt bị rớt dưới tuyết.
"Triệu thúc, ngươi đứng đây đợi ta, ta đi nhìn một cái sẽ trở lại."
"Hừ, đứng ở đầu tường nhìn thôi không được phép đi vào a, ta ở đây tuần tra cái cây cho ngươi."
"Biết rồi."
Ta đạp khinh công từ bên này nhảy lên tường, vịn nhánh cây gần đó, nhìn thấy ánh lửa sáng trong phòng cách đó không xa, còn người đứng nơi cửa sổ đang mở, chính là người mà mấy ngày qua ta vẫn hằng mong được nhìn thấy.
Nàng đang đứng đó nhìn về một hướng xa xăm, suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần. Nàng mặc một bộ cung phục màu ngó sen, pha lẫn chút trắng, trang điểm đạm nhã giống đóa tuyết liên trong hồ sen vậy, xinh đẹp mà cô đơn.
Xem ra đã được giải độc. Nhưng mà...
"Sao lại gầy đi trông thấy."
Ta thấy mà thương xót trong lòng. Lúc này quận chúa như cảm giác được, bỗng nhìn về hướng ta. Cách một trời tuyết đang lất phất rơi, hai tầm mắt cứ vậy không đề phòng bất ngờ giao nhau. Một cái nhìn, liền tựa như lá rụng về cội, như thuyền cập bến.
Giờ khắc này, lòng ta rốt cuộc cũng an tĩnh lại, nhưng lại nhanh chóng phát sinh tâm tình khác, không khống chế được, hốc mắt lên men. Ngốc lăng chăm chú nhìn thẳng nàng hồi lâu, cho đến khi đối phương dần dần thay đổi thần sắc, run rẩy lấy tay bụm miệng. Ta không thể nhịn được hơn, cứ vậy liều mạng nhảy xuống tường, không để ý Triệu thúc phía sau lấy đá ném vào vai ta ra hiệu cảnh báo, chạy về hướng thân ảnh kia.
Thế nhưng đợi ta xuyên qua sân vườn tới gần, quận chúa lại gấp gáp cho ta ánh mắt sau đó đóng cửa sổ lại. Ngay sau đó giọng một nam nhân từ bên trong truyền ra, mang theo ôn nhu sủng nịch.
"Thanh Ngưng muội thấy trong người thế nào?"
Ta mới tỉnh táo lại, lập tức lách người. Mượn bụi quýt bên cạnh che chở thân mình núp dưới cửa sổ.
"Không phải nói muốn ngắm tuyết sao, sao tự dưng lại đóng cửa sổ lại?"
Thanh âm tiến tới gần hơn, dường như đã tới bên cạnh quận chúa.
"Cảm thấy hơi lạnh, liền đóng cửa lại."
Thanh âm quận chúa nhẹ nhàng như dòng suối mát, không giống trước giờ, nhưng trời sinh nàng câu người như vậy, dù cho ai nghe thấy cũng đều sẽ sinh lòng thương tiếc. Quả nhiên tên nam nhân lập tức nóng nảy.
"Thân thể muội vẫn chưa khỏe hẳn, không thể để bị cảm lạnh. Người đâu! Mau đem lò sưởi tay Bạch Hồ vào cho