Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt trong cuộc sống vô cùng đặc thù, bởi vì mẹ ruột quận chúa, vương phi người đi khám phá hồng trần vòng quanh thế giới trong truyền thuyết hôm nay rốt cuộc đã về. Còn đặc biệt chỉ đích danh muốn gặp mặt ta một lần.
Haiz, thật đột ngột, cũng không kịp chuẩn bị được nhiều. May là hiện tại ta đã khỏi bệnh, ít nhất có thể xốc lại tinh thần để gặp người. Ta vén những lọn tóc bên tai bị gió thổi tung, thở dài một hơi.
"Lát nữa ta nên gọi nàng thế nào?"
"Đương nhiên cũng gọi mẹ như thiếp."
Quận chúa giúp ta sửa sang vạt áo, sau đó kéo lại ống tay áo bên vai cho ta. Lúc này theo ta và nàng còn có tiểu vương gia đến nơi hẹn gặp, cùng nhìn về dãy núi xa xa.
Tiết trời trở nên ấm áp, những cái cây ngoài ngoại ô đã nhú mầm, lưng chừng ngọn đồi xanh biếc, ánh nắng phủ xuống, thông suốt tựa như được rãi một lớp ngọc xanh. Ta lấm lét nhìn trái phải, dùng ngón út khều lòng bàn tay người nọ. Nàng thấy nhột thả rơi vạt áo trắng, nghiêng đầu nhìn ta, lại nắm chặt ngón tay ta lại, nhỏ giọng nói.
"Đừng khẩn trương."
"Nàng dâu gặp bà bà khó tránh khỏi khẩn trương."
Ta lẩm bẩm.
"Phì, là bà bà hay là nhạc mẫu?"
"Hắc, muốn ba hoa với ta phải không cẩn thận ta hôn nàng nga."
Ta làm bộ tiến lên trước, nàng vội vàng cười né tránh. Đùa giỡn một phen kết quả đã thả lỏng đi rất nhiều.
Quận chúa kéo cánh tay ta, tựa đầu lên bả vai.
"Yên tâm, lúc trước nàng không phản đối chuyện chúng ta, lần này tự nhiên cũng sẽ không gây khó dễ. Chẳng qua chỉ muốn gặp mặt một lần, gặp xong liền đi."
"Nàng không hồi phủ luôn sao?"
Ta kinh ngạc.
"Không."
Quận chúa khẽ thở dài, giọng có nhiều thay đổi.
"Nàng không muốn về đó."
Không muốn trở về, lẽ nào vì sợ tức cảnh sinh tình, nhớ nhung người chồng đã mất?
Nhưng lúc này nhìn quận chúa rũ mi mắt, lại cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy. Quả thật để người ta tò mò, đến tột cùng từ nguyên nhân gì khiến vị thái phi nọ nhẫn tâm bỏ lại hai đứa con để đi chu du? Ở chung với nàng lâu vậy, quận chúa cũng ít nhắc tới, có lúc ta chủ động hỏi, còn bị nàng đổi đề tài nói sang chuyện khác...
Ta nghiêng đầu nhìn, thấy vẻ mặt người bên cạnh vẫn nhàn nhạt như cũ, liền muốn chọc cho nàng vui.
"Chà, thật ra ta đã mong đợi từ lâu."
"Mong đợi chuyện gì."
Nàng ngẩng đầu nhìn ta.
"Mong đợi nhìn thấy dáng vẻ mẹ nàng a, nhất định là một đại mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt."
Hồ ly nào đó dãn mi, nương ý ta hỏi.
"Sao nàng biết là một mỹ nhân."
"Nhìn nàng là biết."
"Ha..."
Thời điểm chúng ta đang nhu tình mật ý, liền nghe thấy sau lưng có tiếng nấc thút thít, dọa ta giật mình. Vội vàng quay đầu, chỉ thấy tiểu vương gia nhíu mi khoa trương, khóc giàn giụa.
Tình huống gì đây, ta và quận chúa ngọt nị kích thích hắn sao? Không đến nỗi nào chứ!
"Ê ngươi..."
Vừa định mở miệng hỏi, tiểu vương gia lập tức trừng ta, bộ dạng hung hăng muốn dọa người. Ta đành quay đầu nhỏ giọng hỏi nàng.
"Đệ đệ nàng làm sao vậy?"
"Mỗi lần gặp mẹ Thanh Sơn đều sẽ vậy."
Quận chúa cắn cắn tai ta.
"Đợi một lát sẽ hết, đừng để ý."
Ai nha, mỗi lần gặp đều cảm động thế sao, không ngờ tiểu vương gia lại đa sầu đa cảm không muốn rời xa mẹ đến vậy, quả thật tương phản quá lớn với bộ dạng nam tử hán uy mãnh cao lớn của mình ah!
Chẳng trách dọc trên đường đi gương mặt hắn căng cứng vậy, thì ra là khổ cực để nín khóc hahaha.
Tiểu vương gia qua loa lau mặt, giận dữ chỉ về hướng tỷ nhà mình tố cáo.
"Tỷ nhìn nàng ta đi, cứ nhìn chằm chằm đệ."
Quận chúa nín cười, một bên đưa tay xoa đầu hắn một bên vờ trách cứ ta.
"Được rồi, không được nhìn Thanh Sơn khóc nhè."
Uây, nói vậy càng tổn thương hắn hơn có được không.
Ta thấy hắn nín khóc, liền không nhịn được trêu chọc.
"Rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân ngươi không mang Thiện Trung theo, ra là sợ hắn thấy bộ dạng ngươi khóc nhè."
"Nói bậy."
Tiểu vương gia lau khô mặt, kêu ca.
"Mẹ sớm đã gặp mặt Thiện Trung, đã quen biết từ trước. Mà hai ngày này hắn cũng bị thương ở chân đi lại bất tiện, ta sao có thể còn để hắn tới đây."
Nga, cũng đúng, Thiện Trung bị thương ở chân, anh dũng đuổi bắt kẻ gian bị thương. Ta gật đầu.
Đoạn thời gian trước trong thành xuất hiện đạo tặc hái hoa rất phách lối, thân thủ rất giỏi lại âm hiểm xảo huyệt, nhiều lần thần không biết quỷ không hay lấy trộm quần của quan sai khiêu khích, thế nhưng cứ cố ý lần gây án nào cũng dẫn tới Thiện Trung, hắn tưởng Thiện Trung là tiểu thư nhà nào nữ phẫn nam trang xông pha giang hồ.
Thiện Trung một mình dụ hắn ra, cuối cùng trực tiếp nhảy từ lầu trên xuống bắt người, đau chân cũng liều chết vật tên gian tặc ra đất, đợi vệ binh tới chế ngự. Nghe người ta nói, lúc áp giải đạo tặc hái hoa, trên đường bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ gần như đã phải đỏ bừng mặt mắc cỡ trước quang cảnh, đi ở trước chính là tiểu vương gia mặt mày tái mét xốc ngang trưởng thị vệ Thiện Trung. Chuyện này lan truyền khắpThuận Thiên thành trở thành mẫu chuyện ở các tửu quán rất nhanh, đến nay mà độ nóng vẫn không giảm, thậm chí còn sinh ra nhiều thêm mấy tiết mục ngắn...
Nhớ lại những chuyện này ta càng thấy buồn cười, liếc trộm tiểu vương gia, kết quả bị hắn trừng ngược lại...
Cứ vậy đợi thêm nửa nén hương. Ánh nắng cũng trở nên gắt gỏng, nắng vàng gần như đã xua hết lớp sương mù sáng sớm, bầu trời như tắm nắng cánh rừng lam.
Phía đường núi xa xa bỗng truyền ra tiếng xe ngựa mơ hồ, dần dần lộ ra nóc xe màu đỏ. Người rốt cuộc cũng tới.
Nhìn xe ngựa ngày càng lại gần, ta vẫn không nhịn được xoay người xác nhận thêm một lần với quận chúa.
"Thanh Ngưng nàng xem lại giúp ta, lớp trang điểm được chưa, kẽ mi có ổn không?"
"Rất xinh đẹp."
Quận chúa cong môi, cũng không quan tâm còn có vài người ở đây liền hôn lên