Mùa xuân là mùa ngủ rất ngon, thường khó tỉnh dậy. Đặc biệt vào những ngày âm u, nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi đánh vào mái hiên, ngửi thấy hương hoa xộc vào mũi, chỉ càng làm người ta muốn ngủ thêm, chẳng muốn thức dậy.
Vì vậy ta lại nhắm mắt, bồi bổ thêm cho giấc ngủ. Nhưng trong mơ hồ lại cảm thấy có thứ gì vuốt ve gò má nhẹ nhàng, sau đó thăm dò vào trong chăn kéo vạt áo ta ra.
Ta bắt được cánh tay tác quái nọ, nửa mở mắt.
"Tay nàng đang làm gì?"
Quận chúa nào đó mặt không đổi sắc.
"Đang cởi áo nàng ra..."
Vừa nói vừa đè thấp giọng, xấu xa nói.
"Xem xem dấu vết hôm qua đã tan chưa."
"Đáng ghét."
Mặt ta hơi nóng lên. Vừa nhớ lại chuyện xảy ta tối qua là liền xấu hổ, người này không biết học đâu mấy thủ đoạn đó.
"Hôm khác cũng để nàng thử xem sao, hửm."
"Haha..."
Nàng đứng dậy bước ra ngoài, lát sau trở lại, cầm theo chiếc hộp cùng một phong thư.
"Dậy đi, xem vài thứ đồ người ta gửi tới cho nàng."
"Hở? Ai gửi vậy?"
Lẽ nào là sư phụ?
Sư phụ đã đi du lịch với mẫu thân quận chúa, thỉnh thoảng gửi về vài thùng táo, mứt hoa quả và khô bò.
"Lần này là của một tiểu mỹ nhân."
Quận chúa nhẹ liếc ta một cái.
Uây, tình huống không đúng lắm. Ta vội vàng phi xuống giường, giở phong thư ra xem, thì ra là của Ngân San Lan.
Trong thư nàng ta kể Ngân Sơn đã thay đổi rất nhiều. Hiện tại trang trại đã mở rộng thêm vài mẫu ruộng, thậm chí còn bắt đầu trồng trái cây. Mấy vị bằng hữu tìm đến cửa ngày càng nhiều, nụ cười trên gương mặt trang chủ cũng ngày càng rực rỡ.
Công việc ở Cẩm Viên cũng lu bu hơn xưa, sau khi ta đi trong trang