Sự đau đớn thoáng qua rồi mất, Tử Long chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Đạm Thai Viên ý bảo nàng không cần lo lắng cho mình.
Không nghĩ tới, ám dạ tinh hoa nguyên linh quả nhiên có thể chuyển hóa thành tinh thần lực, chỉ là trong quá trình sẽ có một tia đau đớn, nhưng điểm ấy thống khổ đối với hắn mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới. Hắn yên lặng điều động càng nhiều nguyên linh ám dạ tụ tập lên đầu, dùng tinh thần lực đem luyện hóa, theo một trận đau đớn, tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn được đề cao.
Dùng tay lau mồ hôi trên trán, Tử Long triển khai tinh thần lực bình tế, đem Đạm Thai Viên bảo hộ bên trong.
Tử Long nhanh như vậy đã khôi phục tinh thần lực, không khỏi làm Vong Hồn Vương có chút kinh ngạc, vừa rồi hình dạng của tiểu tử này đã rõ ràng rất suy yếu, lẽ nào hắn cũng biết cách chuyển hoán tinh thần lực? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tinh thần lực chuyển hoán pháp chỉ có mỗi hắn Vong Hồn Vương có thể sử dụng, những người khác khẳng định không thể làm được, nhưng điều này cũng làm cho hắn hiếu kỳ đối với Tử Long.
Tử Long không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Vong Hồn Vương, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu như có thể tiếp tục tăng trưởng tinh thần lực, hẳn là có thể chống đối lại vong ba của Vong Hồn Vương công kích. Hơn nữa những vong hồn này dường như đang thủ hộ thứ gì, nếu vẫn đi về phía trước, có lẽ sẽ có phát hiện, nói không chừng còn có thể tìm được đường đi ra ngoài.
Lẳng lặng đứng ngay bên người Tử Long, Đạm Thai Viên nhìn đôi mắt tràn ngập tự tin của hắn, một loại cảm giác an toàn cường liệt nảy lên trong lòng. Không biết vì sao, nam tử tóc đỏ mày trắng này có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, ở chung một chỗ với hắn, hình như dù gặp phải trắc trở gì đều có thể giải quyết...Khóe miệng Đạm Thai Viên hiện ra vẻ tươi cười, nàng tin tưởng cả hai có thể đi ra khỏi U Minh Vong Uyên, không vì điều gì khác, đơn giản là vì đôi mắt kiên định tự tin của Tử Long.
Vong Hồn Vương thấy Tử Long không chút phản ứng, có vẻ không nhịn được, không khỏi la lớn: “ Tiểu tử, không nên quật cường như thế, như vậy đối với ngươi không có lợi, trái lại nghe ta nói, giao Tà Chủy ra đây. Bằng không, hừ! Sẽ cho ngươi biết tay...còn không nghe lời sao, được lắm, xem thức thứ nhất của vong ba – Vong Ba Chấn.” Dứt lời, thân hình Vong Hồn Vương run lên, một đạo vong ba lập tức hướng Tử Long kéo tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Vong Hồn Vương mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng năng lực của hắn xác thực rất cao cường, thế ập tới của vong ba cực kỳ nhanh chóng, Tử Long ngưng thần chuẩn bị, tập trung ý thức trên tinh thần lực bình tế, vong ba kích tới bình tế, dẫn đến thân hình hai người bên trong một trận lảo đảo. Thật vui mừng chính là, Tử Long chỉ thấy hoa mắt, sau đó liền khôi phục lại.
Tử Long tức khắc vận chuyển ám ảnh công pháp, hút vào ám dạ tinh hoa nguyên tố, hóa thành nguyên linh bổ sung tinh thần lực tổn thất, gia tăng thêm mật độ của tinh thần lực bình tế.
Vong Hồn Vương cả kinh, hắn sống mấy vạn năm, theo hắn biết còn chưa có nhân loại nào có thể chống đỡ một kích của hắn, nhân loại này chẳng những có thể dùng tinh thần lực chống lại công kích, hơn nữa còn giống như chẳng có chuyện gì. Nhưng hắn vẫn còn chiêu thức lợi hại hơn. Cười lên quái dị, hung hăng nói: “ Tốt, rất có tiềm chất, ta thích. Không nghĩ tới ngươi có thể tiếp được thức thứ nhất của ta. Tiểu tử, ngươi đang khiêu chiến quyền uy của ta, lão nhân gia rất tức giận, xem vong ba thức thứ hai cùng thứ ba kết hợp – Vong Ba Phá, Diệt.” Dứt lời, chỉ thấy bàn tay phải trong suốt của hắn vung lên, nhất thời hai đạo lực lượng tinh thần cường đại cùng công tới.
Hai đạo công kích vong ba thật cường đại, thậm chí siêu việt thức thứ nhất mấy chục lần, hai đạo lực lượng tinh thần đi tới, nham thạch cứng rắn đều nứt rạn, kéo dài tới chỗ Tử Long...
Lần này năng lượng vong ba cường đại, cách từ xa Tử Long đã có phát hiện, liều mạng hắn biết là không có lợi. Hắn cắn chặt răng, điều động nguyên linh, ôm Đạm Thai Viên nhảy lên, thoát ra khỏi hai luồng công kích của Vong Hồn Vương. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhất thời, mấy ngàn vong hồn phía sau Tử Long bị vong ba công kích tới lập tức tiêu thất, “ phanh…” một tiếng, vong ba kích lên vách đá không xa phía sau, những lớp đá vụn rơi xuống, đồ sộ như núi lở dữ dội. Bụi mù tán đi, trên vách đá lưu lại một khe rãnh thật sâu.
Chịu đựng cảm giác khó chịu cuồn cuộn trong người, Tử Long mang theo Đạm Thai Viên bình ổn rơi xuống mặt đất, thở dốc từng hơi. Hắn tránh thoát một kích, lập tức khởi động tinh thần bình tế, thế nhưng dư ba của năng lượng cường đại, đã tạo thành thương tổn không nhỏ. Tinh thần lực bị ba lần công kích, cũng tiêu hao hơn phân nửa, không thể làm gì khác hơn là tăng thêm sự chuyển hoán ám dạ tinh hoa, bổ sung sự hao tổn của tinh thần lực. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Biểu hiện lần thứ hai của Tử Long làm Vong Hồn Vương ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới tốc độ của Tử Long lại nhanh như vậy, có thể tránh thoát sự công kích của vong ba. Trong nháy mắt tinh thần phân tán, cho Tử Long cơ hội phản kích, hắn nắm lấy Đạm Thai Viên nhảy lên, tay trái huy Tà Chủy, nguyên linh vận khởi dưới chân, Tật Phong Bộ phát ra, cấp tốc lao tới hướng Vong Hồn Vương.
Ám Ảnh công pháp đề thăng tới tầng thứ sáu, hơn nữa có thể vận dụng nguyên linh, Tật Phong Bộ cũng nhanh hơn mấy lần, trong thời gian ngắn, Tử Long đã đi tới trước người Vong Hồn Vương, dùng Tà Chủy dính Sinh Mệnh Nguyên Dịch chém về phía hắn.
Vong Hồn Vương cả kinh, vội vàng tránh né về phía sau. Tử Long càng nhanh hơn ép tới, Tà Chủy không ngừng bay múa, tốc độ phản ứng của Vong Hồn Vương cũng không chậm, tránh trái tránh phải, mỗi một lần đều ở thời gian hiểm yếu mà tránh né kịp lúc. Tử Long không cho hắn một cơ hội thở dốc, không ngừng bức tiến về phía trước.
Tuy rằng mỗi một chiêu Vong Hồn Vương đều đúng lúc tránh thoát, nhưng miệng của hắn cũng không nhàn rỗi, vẫn không dừng nói không ngừng. Cùng lúc, trong lòng hắn nghĩ đến, tiểu tử này làm gì mà phải cấp tốc như vậy. Nhân loại thật sự là quá đê tiện, nếu không phải do thực lực của mình cũng đủ mạnh, khả năng đã bị diệt dưới dịch thể sinh mệnh khí tức của hắn mất rồi.
Tử Long nghiêm mặt, không hề bị sự phiền táo của hắn làm ảnh hưởng, không ngừng công kích tới. Ngược lại Đạm Thai Viên liên tục nghe những lời của Vong Hồn Vương, không khỏi bật cười, chẳng lẽ chỉ có một vong hồn như hắn mới có thể nói chuyện?Nếu không, sao hắn lại có nhiều lời linh tinh đến vậy. Đạm Thai Viên nhìn Vong Hồn Vương đang không ngừng tránh né, thầm nghĩ nếu không phải hắn cứ muốn thương tổn bọn họ, thật ra cũng là một vong hồn rất thú vị.
Đột nhiên, Vong Hồn Vương vừa chuyển thân, tránh thoát sự công kích của Tà Chủy, hướng đông đảo vong hồn chạy đi. Tử Long đương nhiên không chịu buông tha hắn, đuổi sát phía sau.
Đúng lúc này, chuyện kỳ dị liền xảy ra, Vong Hồn Vương mỗi khi đi lướt qua một vong hồn, lập tức hấp thu vong hồn đó, trong nháy mắt, hắn hấp thu hơn mười vong hồn. Tinh thần lực của hắn cấp tốc khôi phục lại, hắn xoay người, nhìn thẳng Tử Long, làm bộ như cực kỳ tiếc hận nói: “ Tiểu tử, lời nói của ta ngươi không nghe, ta phải cho ngươi nếm chút khổ sở, xem vong ba thức thứ tư của ta – Vong Ba Phệ Quỷ.”
Nhất thời, lực lượng tinh thần cường đại của Vong Hồn Vương toát ra từ đỉnh đầu, hóa thành một bàn tay to, hướng Tử Long đánh tới, Tử Long vội ngừng chân bật lui ra sau thật nhanh. Hắn cảm giác được bàn tay kia có khả năng nuốt chửng tất cả lực lượng, dù là Đạm Thai Viên cũng cảm thấy không chịu nổi, thân thể run lên, làm cho Tử Long không khỏi tăng thêm gánh nặng.
Tử Long liên tục lui về phía sau, nguyên linh vận chuyển không ngừng, Tật Phong Bộ toàn lực thi triển, tránh né bàn tay to chụp tới. Thế nhưng, năng lượng hóa hình bàn tay dưới sự khống chế của Vong Hồn Vương vẫn mãi đeo theo không bỏ cuộc. Hơn nữa Vong Hồn Vương còn dự định trực tiếp giết chết Tử Long, bàn tay không ngừng biến ảo, làm ra đủ loại thủ thế, chụp trúng những nơi Tử Long vừa tránh né. Nhìn xem có vẻ nhẹ nhàng, nhưng năng lượng ẩn chứa cũng đủ đập vỡ nham thạch, bàn tay kia nhẹ nhàng bắn ra, những mảnh đá vỡ lập tức bay về phía Tử Long.
Tử Long cũng biết Vong Hồn Vương đang muốn khiêu khích hắn, nhưng hắn cũng không có biện pháp, chỉ biết liên tục né tránh. Khí tức tử vong trên bàn tay quá nồng đặc, nếu như bị nắm trúng, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Huy động Tà Chủy, không ngừng chém bay những mảnh đá vụn bắn tới, hai chân hắn nhún mạnh dưới đất, lại lần nữa nhảy lên, tránh thoát bàn tay bóp tới...những nơi Tử Long nhảy tới, những vong hồn khác cũng không ngừng né tránh.
Vong Hồn Vương thi triển chiêu này cũng rất hao tổn tinh thần lực, cho nên hắn không ngừng hấp thu những vong hồn ở gần bên, bổ sung tinh thần lực bị tiêu hao. Thanh âm trêu tức của hắn không ngừng truyền đến: “ Tiểu tử, nhanh nhảy đi, nếu không ta bắt trúng ngươi đó. Đúng, nhanh nữa đi, bằng không chơi không vui, a, mau tránh...tốt, lúc này nhảy cũng thật cao, không tệ, không hổ là người ta xem trúng, ta rất vui a...”
Rất nhanh, Tử Long bị bức tới bên bờ sông, hắn tung người nhảy, đi tới bờ sông đối diện, nhưng bàn tay kia lại ngừng lại bên bờ bên kia, một đạo quang mang hiện lên, bàn tay liền được thu trở lại. Tử Long không ngừng thở dốc, khóe miệng cười nhạt, xem ra bờ sông này là ranh giới, bằng không Vong Hồn Vương dễ gì chịu buông tha cho hắn.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, hiện tại cũng cho Tử Long cơ hội thở dốc. Đặt Đạm Thai Viên ngồi xuống, Tử Long bắt đầu không ngừng hấp thu ám dạ tinh hoa, bổ sung tinh thần lực.
Vong Hồn Vương vẫn không ngừng lải nhải, thanh âm cũng ngày càng vội vàng: “ Tiểu tử, ngươi còn không qua đây, ngươi nên biết, bên kia còn có thứ lợi hại hơn ta, nếu dẫn lại đây chúng ta đều không ổn, ta nói thật đó, ngươi nhất định phải nghe...”
Tử Long chậm rãi khôi phục tinh thần lực, không hề để ý tới sự kêu la của hắn, phải biết rằng hắn từ bên này sông đi qua mới đụng phải đám vong hồn, căn bản không hề phát hiện ra thứ gì đáng sợ, cho nên hắn cũng không tin tưởng lời Vong Hồn Vương vừa nói.
Thời gian trôi qua, Tử Long đã khôi phục lại rất nhanh. Hắn nhìn thoáng qua Đạm Thai Viên, nhẹ giọng nói: “ Bên này tương đối an toàn, chúng nó không
dám qua đây. Ngươi chờ ở đây, ta khẳng định có thể mang ngươi rời khỏi.”
Đạm Thai Viên gật đầu, nàng biết mình là trói buộc của Tử Long, nếu không có nàng, Tử Long vốn không cần tránh né sự công kích của Vong Hồn Vương, nói không chừng đã sớm chiến thắng hắn...Nhưng Tử Long làm thế này, nàng cũng không cần phải khuyên hắn nữa.
Lại lần nữa triển khai tinh thần lực bình tế, Tử Long nhảy qua bờ sông, đứng đối diện Vong Hồn Vương. Tay trái hắn hoành trước ngực, thất sắc nguyên linh không ngừng tuần hoàn vận chuyển, lực lượng vô tận tràn ngập toàn thân. Lúc này, trong lòng Tử Long tràn ngập chiến ý, muốn phát tiết sự phiền táo đã áp chế nguyên linh bao lâu nay
Thân thể nhảy dựng lên, lăng không vừa chuyển, một tiếng gầm to: “ Phá Không Trảm”, Tà Chủy hỗn hợp thất sắc nguyên linh lực, tỏa ra thất thải quang mang bắn nhanh ra, trực tiếp đánh úp về phía Vong Hồn Vương. Tiếng xé gió vang lên, thân hình Vong Hồn Vương rất nhanh hiện lên, tránh thoát một kích của Tử Long, nhìn thấy tay phải Tử Long nhẹ nhàng đẩy ra một chiêu, trong lòng biết không ổn, cấp tốc rời khỏi chỗ cũ, vừa chui vào giữa đám vong hồn, nhìn lại, Tà Chủy vấn sáng rực thất sắc quang mang hướng hắn bay tới, trên đường có vong hồn chạm phải đều lập tức biến mất. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Vong Hồn Vương vừa né tránh vừa liên tục nói: “ Hảo tiểu tử, cho ngươi cơ hội ngươi không nắm lấy, thì cũng đừng trách ta, đừng tưởng rằng ngoại trừ vong ba ta không còn biết thứ gì khác, xem triệu hoán thuật của ta.” Dứt lời, dùng một thanh âm khàn đục niệm ra một đoạn chú ngữ khó hiểu, chỉ thấy trên người hắn ánh sáng lóe lên, trên mặt đất hoảng động một trận, vô số những khúc xương tay màu trắng thò ra. Sau đó, những bộ xương khô chậm rãi xuất hiện, những vong hồn đều nhập vào từng bộ xương khô, nhất thời, những bộ xương khô nổi lên bạch quang, toàn bộ đất trống bị những bộ xương khô chiếm lĩnh, chiếu sáng toàn bộ U Minh Vong Uyên.
Tà Chủy làm tan rã mười mấy vong hồn liền quay trở về trong tay Tử Long, mà lúc này Tử Long đã bị bộ xương khô vây quanh ở trung gian. Bốn phía sáng sủa, thế nhưng, ở chỗ Tử Long lại tối đen một mảnh, toàn bộ hình ảnh thoạt nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Những bộ xương khô lúc này cũng không e ngại Sinh Mệnh Nguyên Dịch của Tử Long, thế nhưng cũng không phải không có tác dụng với chúng, Tử Long huy vũ Tà Chủy, không ngừng chém nát những bộ xương khô đánh tới, những bộ xương bị chém trúng nhất thời tắt lịm ánh sáng, vỡ nát rơi xuống.
Số lượng của những xương khô thật sự là nhiều lắm, Tử Long không ngừng xoay tròn Tà Chủy liên tục, cứ chém liên tục không ngừng, lại vọt mạnh về phía trước, những nơi hắn tới xương cốt không ngừng nát vỡ đầy đất...Rất nhanh, những nơi hắn đi đến, xương cốt phủ kín, nhưng những bộ xương vẫn không ngừng ập tới, làm hắn không có được một giây nào kịp ngừng tay. Chỉ trong thời gian ngắn, chất đầy xương trắng, làm trở ngại hành động của Tử Long, làm hắn phải không ngừng di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.
Vong Hồn Vương phiêu phù trên đầu Tử Long, châm chọc khiêu khích không ngừng.
Tử Long nắm chặt nắm tay, bởi vì ám dạ tinh hoa vô cùng dư thừa, cho nên không ngừng tuần hoàn chuyển hóa tiêu trừ hết mệt nhọc cho hắn, trong giây lát, lại một đống xương cốt ngã đầy dưới chân hắn, hai chân hắn đạp nát đống xương vỡ, thân thể nhảy lên, trực tiếp nhắm tới Vong Hồn Vương, nhưng Vong Hồn Vương cũng không đứng yên, thân hình né tránh rất nhanh, dễ dàng thoát khỏi sự tập kích của hắn.
Nhiều lần vận hành ám ảnh công pháp, làm nguyên linh trong cơ thể hắn càng thêm tinh thuần, tốc độ hấp thu nguyên linh cũng nhanh hơn rất nhiều, vừa có thể đề thăng công lực cùng thích ứng nguyên linh lực mới chuyển hóa.
Không biết qua bao lâu, cuộc chiến vẫn không ngừng lại, tên Vong Hồn Vương vẫn không ngừng lải nhải. Mà Đạm Thai Viên đứng bờ sông đối diện nhìn Tử Long không ngừng quay cuồng, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nhưng nàng vẫn thật tin tưởng hắn không có gì làm không được, dù cho hiện tại bị vô số xương khô vây khốn, cho dù còn có Vong Hồn Vương thực lực cường đại đang liên tục xoay quanh trên đầu hắn. Đạm Thai Viên tin tưởng, cuối cùng bọn họ sẽ có thể đi ra khỏi U Minh Vong Uyên.
Tuy rằng có thể tiêu diệt không ngừng, nhưng Tử Long cũng cảm thấy uể oải, hơn nữa số lượng quá nhiều, không biết đến lúc nào mới có thể tiêu trừ sạch sẽ. Đột nhiên, trong mắt hắn chợt lóe tinh quang, hỏa nguyên linh phá thể bay ra, khẽ quát một tiếng, Nguyên Huyễn Thứ, mấy trăm hỏa nguyên linh tạo thành Nguyên Huyễn Thứ xuất hiện, thân hình xoay tròn một vòng, lập tức như thiên nữ tán hoa bay ra ngoài, những nơi Nguyên Huyễn Thứ đi tới, bộ xương khô lập tức hóa thành một mảnh tro tàn, nhất thời, vô số xương khô bị Nguyên Huyễn Thứ tiêu diệt hơn phân nửa.
Xương khô bị tiêu diệt hơn phân nửa, nhưng lại không tiêu diệt được vong hồn, vô số vong hồn bay ra, nhưng những vong hồn này cũng không dám đến gần Tử Long. Vong Hồn Vương vừa nhìn thấy, liền thu hồi triệu hoán xương khô trở lại: “ Hắc hắc, quả nhiên không tệ, không làm ta thất vọng. Vậy cho ngươi kiến thức một chút, vong ba thức thứ năm của ta, lần này ngươi nên cẩn thận...Thực sự là đáng tiếc, nếu như ngươi đầu hàng, ta cũng sẽ không cần phải dùng cách này, vĩnh biệt, ha ha.”
Trong giây lát, những vong hồn đều hướng Vong Hồn Vương tụ hội, sau đó dung nhập vào thân thể hắn, nhất thời, thân thể hắn sáng rực lên, giống như mặt trời sáng lạn, thanh âm khàn khàn hét lớn một tiếng: “ Vong ba thức thứ năm- Vong Ba Phong Bạo.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ mặt đất kể cả vách đá đều kịch liệt hoảng động, nham thạch từ trên cao rơi xuống, mặt đất liền nứt nẻ, từng đạo cột đá không ngừng xuất hiện. Lúc này Vong Hồn Vương cũng giống như thần ma ở địa phương này, vạn vật đều nghe theo lời hắn triệu hoán. Từng đạo thiểm điện màu đen ở trên đầu hắn không ngừng thoáng hiện.
Thanh âm rung trời không ngừng truyền vào trong tai Tử Long, “ rầm rầm” vang lên bên tai, cuồng phong không ngừng thổi tới, làm Tử Long cũng đứng không vững, Lam Linh chiến bào dán sát trên người, thủy tinh hoa nguyên tố không ngừng xoay quanh vận chuyển, mái tóc đỏ phiên tán ra sau, giống như ngọn lửa đang khiêu vũ không ngừng.
Khí thế kinh người không ngừng bành trướng, thiên địa đều bị biến sắc, Vong Hồn Vương đứng ngay chính giữa luồng khí thế đó, như quân lâm thiên hạ đánh về phía Tử Long đang khó khăn chống đỡ. Hai tay hắn huy vũ, nhất thời một cỗ lực lượng thật lớn không gì sánh được hỗn độn thiểm điện, cuồng phong, đá vụn trực tiếp hướng Tử Long kéo tới...
Tử Long siết chặt nắm tay, tinh thần lực bình tế cùng nguyên linh bình tế khẩn mật bảo vệ quanh thân, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Vong Hồn Vương. Ám ảnh công pháp gia tốc vận chuyển, liên tục hấp thu ám dạ tinh hoa nguyên tố, mặc dù như vậy, Tử Long cũng có thể cảm giác được tử thần đang vẫy hắn, cho dù từng đối diện cái chết không ít lần, cũng không làm cho hắn có cảm giác cái chết đến gần như thế, lực lượng trước mắt vốn không nên xuất hiện tại nhân gian, đây không phải sức người có khả năng đón nhận, cho dù là thánh nhân cũng không thể. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nham thạch phía trên vách đá bốn phía không ngừng rơi xuống, trong tiếng thiểm điện đinh tai nhức óc, Tử Long không còn cách nào chịu nổi cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa này, cho dù còn chưa đến gần hắn, hắn cũng đã không chịu nổi cỗ khí thế cường đại như vậy, trong ngực truyền đến cảm giác nghẹt thở.
Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên một trận ưng thanh chấn triệt thiên không truyền đến, trong lòng Tử Long mừng rỡ, nguyên linh vận vào chân, cấp tốc thối lui ra sau, phóng qua sông, ôm lấy Đạm Thai Viên đang trợn tròn mắt ngây người, cố sức nhảy lên chừng trăm trượng cao.
Từ trên cao nhìn xuống, thiểm điện vang lên không ngừng, đá vụn bay tung, lực lượng bạo loạn bắn ra bốn phía, phảng phất như trong đó truyền đến từng trận tiếng khóc gào thảm thiết, kinh khủng như Cửu U địa ngục, khi hắn cùng Đạm Thai Viên lại rơi trở xuống, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, mà bắt đầu chậm rãi bay về phía trước, dần dần rời xa khu tử vong âm u.
Hai mắt lóe kim quang ngẩng đầu nhìn lên, hai cánh Hắc Vũ không ngừng vỗ mạnh, mang theo hai người không ngừng bay lên. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì Hắc Vũ đến kịp lúc, nhưng không biết bình thường nó lại chạy đi đâu, thế nào lúc hắn nguy hiểm nhất mới xuất hiện? Điều này không khỏi làm cho Tử Long sinh ra tia nghi hoặc, muốn biết rõ Hắc Vũ hiện đang làm gì.
Có thể vì muốn tránh né năng lượng bạo loạn bên dưới, Hắc Vũ bay rất nhanh, dần dần một tia nắng mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu Tử Long, ngẩng đầu nhìn lên đã có thể nhìn thấy được bầu trời.
Phía dưới chỉ còn nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ không cam lòng của Vong Hồn Vương: “ Tiểu tử, đừng chạy...