Ám Sư Thần Thoại

Hung Tinh


trước sau



Nhân cơ hội Tử Long nhìn vào sân đấu, Dương Hán Sâm giãy ra khỏi tay hắn, tung người nhảy vào giữa sân thi đấu, giơ lên song chưởng, nhất thời đánh bay hai người đang thi đấu ra khỏi sân.

Một kích bất thình lình làm những người vây xem chợt sửng sốt, lại không nén được tiếng vỗ tay, Dương Hán Sâm ôm quyền cười ngây ngô bái tạ mọi người.

Hai người bị Dương Hán Sâm đánh bay phẫn nộ nhìn hắn, cho rằng vì mình không kịp đề phòng mới bị đánh bay ra khỏi sân, liền nhảy trở vào. Hai người sóng vai đứng ngay trước mặt Dương Hán Sâm, trong đó một người lạnh giọng nói: “ Dã phu nhà quê từ đâu tới, cũng dám đánh lén, nếm ta một chưởng.” Dứt lời liền phi thân đánh tới, mà tên còn lại trong mắt hàn quang chợt lóe, cũng lập tức phóng theo.

Cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, chân phải Dương Hán Sâm bắn lên, nhanh như thiểm điện, làm cho mọi người thật không ngờ, thân thể cao lớn như hắn lại có thể làm ra động tác nhanh đến như thế. Chỉ thấy chân phải hắn hóa thành một mảnh tàn ảnh, đá nhanh ra mười cước, làm hai người kia lại bay ra khỏi sân, chỉ là lần này ngã xuống đất cũng không còn dậy nổi.

Một lần này làm cho mọi người nhìn thấy rõ thực lực của Dương Hán Sâm, nhất thời tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên bên tai không ngừng. Bốn người thủ đài trống trơn bên kia cũng đều nghiêng đầu nhìn về phía Dương Hán Sâm, trên mặt hiện ra thần sắc dị dạng. Phùng Cẩm, Mộc Long Hiên và Lâm Thiên Thừa ba người trao đổi ánh mắt nhìn nhau.

Tuy rằng động tác này rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi hai mắt của Tử Long, hắn nhướng mày thầm nghĩ, quả nhiên là có âm mưu, tâm niệm vừa chuyển, tinh mang trong mắt hiện lên. Lập tức hắn nhẹ nhàng nhảy vào giữa sân, đứng đối diện Hứa Tuyền, chắp tay nói: “ Tại hạ Hán Hoa đế quốc Tử Long, thỉnh chỉ giáo.”

Hứa Tuyền cười nhạt, coi rẻ liếc nhìn Tử Long, vẫn chưa nói gì, khí thế trong nháy mắt phát sinh, những người vây quanh xem thi đấu đột nhiên phát giác hai chân trầm xuống, không còn động đậy được một chút.

Động tác này của đối phương rất rõ ràng, là muốn cho hắn thấy khó khăn mà trở ra, đối với việc này hắn chỉ nhàn nhạt cười, tay phải đưa ra như có ý thỉnh mời. Hứa Tuyền nhướng mày, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, có thể dưới uy áp cường thế của hắn mà vẫn thản nhiên, người này tuyệt đối không thể xem thường. Quát lớn một tiếng, thân hình hóa thành một đạo thanh quang, như một đạo quang điện hướng Tử Long xông tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tốc độ của Hứa Tuyền mặc dù thật nhanh, nhưng trong mắt một ám sư như Tử Long còn chưa vào đâu. Miệng của hắn hơi nhếch lên, nguyên linh trong cơ thể không ngừng vận chuyển, một cỗ khí tức cường đại ở trong cơ thể trong nháy mắt bạo phát ra. Kim quang chói mắt tràn đầy bên ngoài thân thể hắn, quang mang chói sáng như kim giáp của chiến thần bao phủ bên ngoài cơ thể Tử Long.

Hơn mười đạo quyền ảnh đều hướng Tử Long tàn bạo đánh tới. Hắn liền tiến lên, cả con đường giống như rung động lên, quyền trái vung mạnh ra, vẫn không có chút linh lực, lại hoàn toàn nhờ vào sức bật cường đại của bản thân, dùng bạo chế bạo.

Quyền trái của Tử Long trực tiếp đánh thẳng vào giữa những quyền ảnh của Hứa Tuyền, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một cỗ năng lượng cường đại bạo phát.

Hai đạo quang mang màu vàng lẫn xanh giống như hai luồng sáng gắt chiếu tới, quang mang chói cả mắt người khác, năng lượng lưu thật lớn giống như núi lửa bộc phát phun ra. Lực mạnh cuộn trào mãnh liệt làm cho những người đang quan sát cuộc chiến bị đẩy bật ra sau ba trượng, rất nhiều người té ngã xuống đất, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Giữa trung tâm con đường, năng lượng bắt đầu khởi động, kình phong gào thét, thổi tung mái tóc Tử Long, nhưng thân thể hắn giống như một cây trụ gắt gao đứng vững nơi đó. Ở lúc này, hắn như một chủ quân lâm thiên hạ uy hiếp bốn phương, bốn phía mênh mông cuồn cuộn áp lực chẳng khác gì một thánh nhân.

Năng lượng lưu tàn sát bừa bãi cũng dần dần tán đi, một khe rãnh sâu chừng một trượng hiện ra trước người Tử Long, con đường bị hủy, hoàn toàn thay đổi…

“ Khái…” Bên trong hố sâu vang lên trận trận tiếng ho khan, một bàn tay bám lên mép hố, Hứa Tuyền đầy mặt bụi bặm gian nan bò ra. Lúc này nhìn hắn chật vật không gì sánh được, tay phải sưng đen, nếu không phải trước đó hắn đem kỳ công chuyển hướng lực lượng công kích ra bên ngoài cơ thể, thì xem như tay phải của hắn đã hoàn toàn bị phế.

Hứa Tuyền giãy dụa đứng lên, ngẩng đầu tàn bạo nhìn Tử Long. Một quyền! Chỉ một quyền đã bại trận, đây là sỉ nhục lớn nhất từ khi hắn chào đời tới nay. Khuôn mặt vốn hèn mọn lại càng trở nên thập phần dữ tợn: “ Ta thua, nhưng một ngày nào đó ta sẽ đòi lại mối nhục hôm nay.” Dứt lời, gắng gượng khởi lên tinh thần đi qua mọi người còn đang sững sờ, rời khỏi đại đạo cảnh tuyến.

Nhìn bóng lưng Hứa Tuyền rời đi, Tử Long nhẹ nhàng lắc đầu, nếu hắn sử dụng nguyên linh sợ rằng Hứa Tuyền đã sớm chết không toàn thây. Nhưng trong một kích hắn đã phát hiện, khi cùng song quyền của Hứa Tuyền giao nhau hắn rõ ràng cảm giác được trong cơ thể Hứa Tuyền có nguồn năng lượng kì lạ, cũng không giống nguyên chân nhưng thập phần cường đại, xem ra lai lịch người này cũng không đơn giản. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Một hồi lâu, mọi người vây xem mới hồi phục lại, ánh mắt nhìn về phía Tử Long đều tràn ngập vẻ sùng kính, thực lực hắn biểu hiện thắng được lòng tôn kính của mọi người ở đây.

Ở thời đại dùng võ vi tôn, cường giả không thể nghi ngờ là được thế nhân vô cùng kính trọng, một quyền đánh bại một thứ vương cấp cao thủ là khái niệm gì, mọi người đều hiểu thật rõ ràng.

Mà ba người khác thủ sân cũng nhíu mày, trong mắt tràn đầy địch ý nhìn Tử Long, không biết đang suy tư chuyện gì.

Tất cả mọi người hiểu rõ thực lực của Tử Long, cũng như chiến tích Dương Hán Sâm khiêu chiến hai người cùng lúc, tự nhiên cũng không có ai không biết tự lượng sức mình mà nhảy lên khiêu chiến. Bởi vậy, trận dũng sĩ chi tranh bởi vì một quyền của Tử Long phá địch liền kết thúc.

Sau khi tuyên bố cuộc thi đấu kết thúc, hai đội trưởng hai đội chấp pháp sư cũng đều mang theo người chiến thắng của quốc gia mình, vội vàng rời khỏi sân thi đấu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Dương Hán Sâm thuộc về Khải Minh đế quốc, hắn nhìn Tử Long phất tay, theo phía Khải Minh đế quốc rời đi. Mà Bách Quân không báo danh quốc gia, lại mang theo thần sắc dị dạng nhìn Tử Long, liền theo bên Hán Hoa đế quốc ly khai.

Tử Long, Lâm Thiên Thừa và Bách Quân ba người đi theo đội trưởng chấp pháp sư, đi tới tổng bộ chấp pháp sư của Hán Hoa đế quốc tại Song Chủ thành.

Ở đây cũng tương đương như thành chủ phủ của nửa tòa thành thị, là nơi chấp pháp sư hội nghị, nghỉ ngơi, sinh hoạt hàng ngày, toàn bộ tổng bộ kiến thiết ở một đại viện, vách tường cao bốn phía lại khảm những linh tố thạch cao cấp, bình thường đều triển khai tinh hoa nguyên tố bình tế, phòng ngừa địch nhân tập kích, bên trong đại viện có năm tòa tiểu lâu hai tầng, đều có từng công dụng khác nhau.

Bốn người đi vào trong đại sảnh một tiểu lâu đối diện cửa lớn, một chấp pháp sư chừng bốn mươi tuổi đã chờ nơi đó. Nhìn thấy mấy người Tử Long đi vào liền đứng dậy nghênh tiếp, chỉ là khi ánh mắt hắn đảo qua Bách Quân thì thân hình thoáng khựng lại, sau đó hào sảng cười nói: “ Ta là tổng tướng chấp pháp sư của Hán Hoa đế quốc tại Song Chủ thành, Nam Vinh Diệu. Ở đế quốc lại có được những cao thủ trẻ tuổi như vậy, đúng là hạnh vận của đế quốc chúng ta.”

“ Nam Vinh?” Nghe được Nam Vinh Diệu tự giới thiệu, trong đầu Tử Long chợt hiện lên một hình ảnh. Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên hắn đã quên mất lúc rời khỏi Tường Vân cấm địa, từng nhận lời một người. Nếu như không phải nghe được họ Nam Vinh thì hắn…

Thần tình Bách Quân vẫn lạnh lùng như trước, không chút nào để ý tới lời Nam Vinh Diệu nói, hai tay khoanh trước ngực đứng yên nơi đó. Khác với thái độ lãnh đạm của Bách Quân, Lâm Thiên Thừa vẻ mặt tươi cười nói: “ Nam Vinh Diệu tổng tướng khách khí, chúng ta cũng chỉ là may mắn thắng được mà thôi.”

Khuôn mặt Nam Vinh Diệu tươi cười nói: “ Thế nào lại nói như vậy, các vị đều nhờ vào chính thực lực thu được xưng hào dũng sĩ.” Nói xong lấy ra ba tinh thạch tạp đưa cho ba người, lại nói tiếp: “ Trong đây có ba vạn kim tệ làm phần thưởng cho ba vị. Ta nghĩ ba vị cũng biết, mục đích cuối cùng của trận so đấu này là vì tranh đoạt Ngọc Nghĩ Noãn. Nhưng Ngọc Nghĩ Noãn chỉ có một quả, hai đế quốc sẽ phân biệt phái ra ba dũng sĩ đi tới Ngọc Nghĩ Huyệt, cho nên ai mang về được Ngọc Nghĩ Noãn, còn được thêm mười vạn kim tệ làm phần thưởng, còn có cơ hội tham gia vào huấn luyện tinh anh chấp pháp sư của đế quốc. Thuận tiện bổ sung một chút, các ngươi đều có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào…”

Ngụ ý, sáu người tranh đoạt một quả trứng, thì đấu tranh nhất định sẽ phát sinh. Tiếp nhận tinh thạch tạp, Tử Long đăm chiêu nhìn Nam Vinh Diệu, tuy nói hắn không quan tâm phần thưởng, nhưng Tử Long liếc mắt nhìn Bách Quân và Lâm Thiên Thừa, nhíu mày, cách tuyển dụng nhân tài kiểu này cũng hình như hơi khắc khe.

Ba người nhận lấy tinh thạch tạp, Nam Vinh Diệu cười to nói: “ Ta tin tưởng ba vị dũng sĩ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của đế quốc. Ngọc Nghĩ sẽ đẻ trứng trong đêm nay, từ ngày mai nó sẽ ngủ say ba ngày, các ngươi chỉ có ba ngày thời gian thu hồi quả trứng đó. Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sáng sớm xuất phát.” Vừa dứt lời, bên cạnh hắn đi ra một chấp pháp sư trẻ tuổi, đưa ba người rời đi.

“ Chờ một chút, Bách Quân dũng sĩ, ngài lưu lại, ta có chuyện muốn cùng ngài nói.” Ngay khi mọi người sắp đi ra cửa phòng, Nam Vinh Diệu đột nhiên nói.

Bách Quân dừng chân, mặt không chút biểu tình quay đầu lại nhìn thoáng qua Nam Vinh Diệu, gật đầu.

Tên chấp pháp sư đưa ra thủ thế “ thỉnh”, đưa hai người Tử Long rời khỏi phòng khác, đi về phía tây.

Trên đường đi tới tiểu lâu phía tây, Tử Long quan sát Lâm Thiên Thừa, trong lòng không ngừng nói, Lâm Thiên Thừa này thoạt nhìn thư sinh tao nhã, vì sao vẻ tươi cười trên mặt hắn luôn mang theo tia tà khí, làm người ta khó hiểu. Còn có Bách Quân kia, hắn có thân phận gì, vì sao Nam Vinh Diệu khi gọi hắn lại dùng vẻ như kính trọng? Tin tưởng Lâm Thiên Thừa cũng biết, thế nhưng biểu tình của hắn cũng như là đương nhiên, điều này làm cho Tử Long có chút khó hiểu.

Có lẽ là có người tận lực an bài, gian phòng của Tử Long nằm ở tòa tiểu lâu thứ nhất hướng tây, mà gian phòng Lâm Thiên Thừa lại ngay sát vách hắn.

Tắm rửa xong, Tử Long cũng không suy nghĩ thêm về chuyện của Bách Quân cùng Lâm Thiên Thừa, hắn nằm trên giường, trong đầu nhớ lại lúc chia tay tại Tường Vân cấm địa, Nam Vinh Chinh từng dặn dò hắn…

“ Ngọc Long, ta còn một việc muốn nhờ ngươi, giúp ta tìm hài nhi Nam Vinh Ngọc, nếu như hắn đã có vợ, vậy giúp ta chiếu cố cho bọn họ một chút.”

Nam Vinh Chinh nhờ hắn giúp tìm đứa con, chiếu cố dùm người nhà hắn, thế nhưng…Tử Long nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, phải biết rằng họ Nam Vinh cũng hiếm như họ Hỏa, ngoại trừ nghe có Nam Vinh Diệu, cũng không nghe qua ai có họ kép là Nam Vinh. Người này có quan hệ gì với Nam Vinh Chinh hay không? Để không phụ lòng của Nam Vinh Chinh tiền bối, xem ra phải tìm cơ hội hỏi một chút mới được.

Đứng dậy đi tới bên cửa sổ mở ra, một trận gió nhẹ thổi tới, mang theo hương hoa, thần kinh
căng thẳng cũng thả lỏng. Cầm một mảnh lá xanh, một vẻ tươi cười thâm ý hiện lên trên mặt hắn, không biết hiện tại hắn đang nghĩ tới điều gì.

“ Đông…” Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Tử Long mở ra, nhìn thấy tên chấp pháp sư vừa rồi đứng mỉm cười.

Tên kia nhìn thấy Tử Long, quy củ nói: “ Tử Long tiên sinh, Nam Vinh Diệu đại nhân mời ngài đến đàm đạo.”

“ Đúng là vừa ngủ gật, liền có người đưa chiếc gối tới.” Tử Long vốn đang có ý gặp hắn, liền mỉm cười nói: “ Vậy làm phiền đại nhân dẫn đường.”

“ Ha ha…đâu có, đâu có.” Chấp pháp sư kia nghe được Tử Long gọi hắn là đại nhân, không khỏi cười to, đôi mắt cũng khép kín, trên mặt còn hiện lên nếp nhăn không hợp với tuổi tác hắn.

Chấp pháp sư kia mang theo Tử Long, đi tới hướng phòng khách, trên đường còn nói: “ Hôm nay ta cũng có xem dũng sĩ so đấu, tiên sinh có thực lực phi phàm, một quyền đánh bại Hứa Tuyền, tại hạ thật sự là rất ước ao.”

Tử Long là một trong sáu người tham dự tranh đoạt Ngọc Nghĩ, ý nghĩa hắn cũng có thể thành công. Chấp pháp sư này cũng là người hiểu lý, nắm cơ hội này mà nịnh bợ Tử Long.

“ Đại nhân quá khen, ai chẳng biết chấp pháp sư của Hán Hoa đế quốc thực lực cường đại, có thể trở thành chấp pháp sư là mộng tưởng của võ giả, phải là ta ước ao mới đúng.” Trong mắt Tử Long hiện lên một đạo tinh mang, vừa cười vừa nói.

“ A ha cáp, Tử Long huynh đệ nói không sai, thực lực của Hán Hoa đế quốc cường thịnh, có khả năng bồi dưỡng ra những chấp pháp sư như chúng ta. Nếu như Tử Long huynh muốn tham gia, thì phải dùng toàn lực lấy được Ngọc Nghĩ Noãn…” Chấp pháp sư kia nghe Tử Long nói vậy liền vui vẻ vô cùng, ngay cả xưng hô cũng trở nên thân thiết.

“ Ách, tuy rằng ta cũng muốn, chỉ là…thực lực của đối thủ cũng không kém, chỉ tính là Bách Quân…” Tử Long cố ý dừng lại, nặng nề thở dài nói: “ Không biết đại nhân có biết lai lịch của người này không?”

Vấn đề này hiển nhiên mới là trọng điểm mà Tử Long muốn hỏi. Nhưng hắn không nghĩ tới chấp pháp sư này đối với hai chữ Bách Quân lại có phản ứng lớn như vậy, khuôn mặt đang tươi cười nhất thời ngưng lại, thần sắc cũng có vẻ thập phần hoảng loạn, rõ ràng chỉ nói một câu cho có lệ: “ Cái này…ta không rõ ràng lắm, tiên sinh đi nhanh đi, tổng tướng đại nhân còn đang chờ ngươi đó.” Nói xong cũng không để ý tới Tử Long, nhanh chân đi về phía trước.

Cẩn thận tỉ mỉ như Tử Long, đương nhiên không thể không nhìn thấy thân hình hắn run lên nhè nhẹ, chỉ là không nghĩ tới với tên của một người lại làm cho hắn sợ hãi đến như thế. Hơn nữa theo phản ứng của những người khác đối với Bách Quân, xem ra người này cũng không đơn giản. Theo lẽ thường mà nói, một nhân vật như vậy hẳn là phải nổi tiếng khắp đại lục. Vì sao lại đến tham gia dũng sĩ so đấu?

Chốc lát sau, Tử Long đi tới tiểu lâu gặp Nam Vinh Diệu. Lúc này Nam Vinh Diệu đang ngồi một mình trong đại sảnh, cầm một chén trà, lẳng lặng chờ Tử Long đến.

Chấp pháp sư kia đưa Tử Long vào liền lui xuống. Tử Long một mình đi vào phòng khách, Nam Vinh Diệu tươi cười nhìn hắn: “ Tử Long thành chủ, ngài đến đây sao không thông tri thuộc hạ một tiếng, làm hại thuộc hạ không nhận ra ngài, có gì chậm trễ mong bao dung, nhưng thuộc hạ không nghĩ tới ngài lại tham gia một cuộc dũng sĩ so đấu nho nhỏ như vậy.”

Nghe được Nam Vinh Diệu tự xưng thuộc hạ, Tử Long thoáng sửng sốt, lập tức nghĩ tới là Nam Vinh Diệu cho người điều tra hắn, đã biết chuyện của La Nhuận thành. Nhưng chỉ là như thế cũng không đủ cho một vị tổng tướng chấp pháp sư cung kính đối với hắn như vậy. Tử Long âm thầm cảnh giác, nhưng nét mặt biểu lộ vẻ xấu hổ, nở nụ cười nói: “ Ta chỉ là vô tình hứng khởi, lại làm cho đại nhân thêm phiền phức, nghĩ không ra tin tức của đại nhân linh thông như vậy.” Làm một thành chủ mà lại mặc kệ thành thị của mình, chạy đến tham gia dũng sĩ so đấu, đích xác là không còn gì để nói.

Nam Vinh Diệu vội vã mời Tử Long ngồi xuống, tự mình rót trà, nhất thời hương trà phiêu tán ra, làm cho người ta có một loại cảm giác thần thanh khí sảng: “ Tử Long thành chủ, lần này lấy trứng Ngọc Nghĩ ta nghĩ ngài không nên tham gia, thật sự là quá nguy hiểm, vạn nhất ngài xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thuộc hạ thật sự khó ăn nói với nhị công tử.”

Nguyên lai hắn là thuộc hạ của Hoa Nạp Đức, vậy cũng khó trách.

Sụp mắt nhìn chén trà nóng, Tử Long cũng không trả lời Nam Vinh Diệu, trầm giọng hỏi: “ Ngươi họ Nam Vinh, vậy có biết người tên Nam Vinh Ngọc?”

Nam Vinh Diệu ngẩn ra, lập tức nghi hoặc hỏi: “ Sao ngài biết tục danh của mẫu thân thuộc hạ?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Nga, nguyên lai là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ ngươi theo họ mẹ?” Không ngờ Nam Vinh Ngọc lại là nữ nhân, nếu Nam Vinh Diệu là con trai của Nam Vinh Ngọc, Tử Long cũng không vội vã tìm Nam Vinh Ngọc, chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì sao hắn lại mang họ Nam Vinh.

“ Đúng vậy. Về nguyên nhân, thứ lỗi thuộc hạ không thể nói, mong thành chủ tha thứ.” Nam Vinh Diệu thở dài, có chút buồn bã nói.

Tử Long hơi gật đầu, đây là chuyện gia đình người khác, nếu người ta không muốn nói, cũng không nên hỏi nhiều. Nhấp một ngụm trà thơm, Tử Long nhìn hắn nói: “ Thật không giấu diếm, ta đã từng gặp Nam Vinh Chinh tiền bối, từ nơi hắn biết được tên của lệnh mẫu…” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Không đợi Tử Long nói xong, Nam Vinh Diệu thần tình kích động hỏi: “ Ngài gặp qua gia gia ta? Ông ấy còn sống? Là thật sao? Lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào?”

“ Ách, cái này…chỗ ở của Nam Vinh Chinh tiền bối cực kỳ bí ẩn, hắn từng dặn dò ta, không được đem chuyện của hắn nói cho bất luận kẻ nào, dù là thân nhân của hắn. Nhưng ta có thể nói cho ngươi, hắn sống rất tốt, thực lực đã thăng tới đế cấp, ngươi không cần lo lắng.” Trong lời của Tử Long có nửa giả nửa thật, phải biết rằng người trên đại lục nếu biết được có sự tồn tại của Tường Vân cấm địa, khẳng định sẽ không tiếc hết thảy trả giá mà đến đó tìm kiếm đế cấp cao thủ, đến lúc đó toàn bộ đại lục rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.

Thở ra một hơi dài, hai mắt Nam Vinh Diệu ửng đỏ nhìn Tử Long, trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “ Mẫu thân trên trời có linh thiêng biết được tin tức này nhất định sẽ được an ủi, thuộc hạ thập phần cảm tạ thành chủ mang đến tin tức của gia gia.” Dứt lời liền hướng Tử Long vái một vái, nhìn ra được hắn thật sự cảm kích Tử Long nói cho hắn nghe chuyện này.

“ Trên trời có linh thiêng?” Tử Long giật mình, hiểu được Nam Vinh Ngọc đã qua đời, nhìn thần sắc có chút trầm thấp của Nam Vinh Diệu, bên tai lại quanh quẩn lời của Nam Vinh Chinh: “ Giúp ta chiếu cố cho bọn họ một chút…”

Nghĩ tới mình đã từng nhận lời với Nam Vinh Chinh, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu Tử Long, nếu Nam Vinh Diệu có thể đặt chân nơi Song Chủ thành, nhất định là có năng lực của hắn, mà La Nhuận thành còn đang kiến thiết, có lẽ…nghĩ tới đây, Tử Long hỏi: “ Nam Vinh Diệu đại nhân, ta muốn hỏi ngươi có cái nhìn thế nào đối với La Nhuận thành.”

Vấn đề này có ý vị sâu xa, liên quan đến cách nhìn nhận của từng người. Suy tư hồi lâu Nam Vinh Diệu cũng không biết Tử Long hỏi hắn như vậy là có dụng ý gì. Đầu tiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, lập tức thần tình nghiêm túc nói: “ Thứ thuộc hạ nói thẳng, La Nhuận thành lấy nông nghiệp làm chính, nhưng đất đai cằn cỗi, sợ rằng muốn phát triển sẽ thập phần trắc trở.”

La Nhuận thành còn đang bắt đầu phát triển, vạn sự phải xem sự phát triển làm trọng điểm, câu trả lời này của hắn cũng không có vấn đề gì. Nhưng rất dễ đắc tội người khác, hoàn hảo Tử Long là một người thích cách nhìn khách quan.

Gật đầu tán dương, Tử Long nói tiếp: “ Nhưng nếu như chỗ đó có một đại hình tài nguyên khoáng sản?”

Nam Vinh Diệu không chút suy nghĩ đưa ra lời suy đoán: “ Đại hình tài nguyên khoáng sản? Nếu như mỏ quặng thượng thừa, với số lượng dân cư của La Nhuận thành, ta dám nói, không ra hai năm, La Nhuận thành hoàn toàn có thể vượt qua Hán Nạp thành, thậm chí còn siêu việt, lẽ nào…” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Cầm lấy ly trà lạnh lẽo trên bàn, Tử Long mỉm cười nói: “ Không sai, cách năm dặm ngoài La Nhuận thành có một sơn cốc, phát hiện ra một mỏ khoáng sản, phẩm chất nhất lưu, hơn nữa khai phá nó còn do Thiết Chấn xử lý.”

“ Thiết Chấn?” Nam Vinh Diệu hô lên, hắn đương nhiên biết bậc thầy tinh luyện kim loại này. Phải biết rằng tam đại đế quốc đều trăm phương ngàn kế muốn tìm kiếm hắn, mong muốn hắn nhận làm tổng quân sư tinh luyện kim loại cho quốc gia. Thật không ngờ Tử Long có thể mời được hắn hiệu lực cho mình. Nếu như tài nguyên sung túc, không đầy một năm, La Nhuận thành chắc chắn trở thành thành thị phồn vinh nhất trên đại lục, chỉ là hắn không rõ vì sao Tử Long thành chủ lại nói đến những chuyện này.

“ Ngươi có nguyện ý đến La Nhuận thành làm việc cho ta không? Ta nơi đó còn thiếu một chấp pháp sư tổng tướng.” Tử Long nhìn Nam Vinh Diệu đang khó hiểu, thốt ra lời mời.

Nam Vinh Diệu há to miệng, kinh ngạc nhìn Tử Long, tựa hồ không tin được lời hắn. Hắn biết hiện tại La Nhuận thành đã là một tòa tự trị thành, mà chấp pháp sư tổng tướng của một tòa tự trị thành tương đương với đại tướng của một quốc gia, nếu trong một năm La Nhuận thành phát triển lên, địa vị của vị đại tướng này, tuyệt đối không thấp hơn bất cứ vị đại tướng nào trong tam đại đế quốc.

Buông ly trà trong tay, Tử Long gõ nhẹ lên bàn, kiên trì chờ đợi đáp án của Nam Vinh Diệu, mà hắn tin tưởng đáp án này sẽ làm cho hắn thỏa mãn.

Đang chìm đắm trong sự mơ màng về tương lai, hồi lâu Nam Vinh Diệu mới hồi phục lại tinh thần, trong ánh mắt tràn ngập tia sáng kỳ dị: “ Có thể hiệu lực vì thành chủ là vinh hạnh của thuộc hạ, chỉ là phương diện đế quốc…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện