Ám Sư Thần Thoại

Đề Thăng Ngoài Ý Muốn


trước sau



Bách Quân ý chí kiên định, dù đã tới lúc nguy ngập, hắn cũng tuyệt không giao vật có thể cứu được nữu nữu. Ba người của Thiên Cơ môn, hiển nhiên đã cảm nhận được điểm này, mà lòng kiên trì của bọn họ cũng đã bị tiêu ma hầu như không còn.

“ Tốt lắm, vậy ngày hôm nay ba người chúng ta thay trời hành đạo, cho Hung Tinh ngươi tiêu thất trên thế gian.” Dứt lời, chiếc quạt trong tay Mộc Long Hiên bật ra, mấy đạo cương châm lóe u quang bắn tới, trực tiếp bay về phía Bách Quân, tốc độ cực nhanh. Càng thêm nguy cấp chính là Lâm Thiên Thừa và Phùng Cẩm cùng bay về phía trước, thân hình hóa thành hai đạo hồng quang cấp tốc hướng Bách Quân đánh tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Bách Quân cũng không hốt hoảng, tay trái ôm chiếc hộp, tay phải đưa ra trước, bước chân liên tục, mạnh mẽ xoay tròn một vòng tại chỗ, một cơn lốc bảo hộ hắn bên trong, cương châm cùng chiêu thức sắc bén của Lâm Thiên Thừa cùng Phùng Cẩm đều bị ngăn trở bên ngoài.

Phùng Cẩm cười lạnh một tiếng, nhìn Bách Quân, từ phía sau rút ra một cây đao ngắn: “ Từ khi xuất đạo tới nay, ngươi là người đầu tiên khiến ta phải xuất ra Long Thần nhận, chết dưới thần nhận, coi như là vinh hạnh của ngươi.”

Hắn cầm cây đao, dài chừng nửa cánh tay, rộng hai bàn tay, hình cung, thân đao trong suốt lóe sáng, chuôi đao giống như có một móng vuốt lớn ôm lấy, lưu ra bốn lỗ hổng. Một viên châu đỏ như máu, khảm dưới chuôi đao, nhìn như một con mắt thật sắc bén. Người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra sự lợi hại của nó.

Lâm Thiên Thừa cũng xuất ra một đoản đao lóe lên quang mang lục sắc, thật văn nhã nói: “ Đao này tên là Lục Tùng, đã uống qua vô số máu người, ngày hôm nay cho nó nếm thử máu của ngươi.”

Mộc Long Hiên xếp quạt, chắp tay đứng, làm ra vẻ phong độ nói: “ Các ngươi lên, ta ở một bên xem…”

Không đợi hắn nói xong, Lâm Thiên Thừa cùng Phùng Cẩm liền đánh tới, hai thanh đao gào thét đánh về phía Bách Quân. Bách Quân ngưng mắt nhìn hai người, ôm cứng hộp gỗ vào trong ngực, chuẩn bị đón nhận một kích mãnh liệt.

Đột nhiên, một đạo quang mang màu đen thoáng hiện “ đương” một tiếng, đánh lui một kích của hai người Phùng Cẩm. Lại nhìn, trước người Bách Quân, một thanh niên tóc đỏ mắt xanh mày trắng đang đứng, mà trong tay trái của hắn cầm một thanh chủy thủ màu đen.

Sự xuất hiện của hắn không chút tiếng động, làm bốn người ngây ra, nếu như một đao của hắn không phải dùng ngăn trở công kích Bách Quân, mà là đặt lên cổ bọn họ, khả năng bọn họ cũng không biết mình vì sao mà chết. Lại nhìn kỹ hình dạng người này, ba người Phùng Cẩm nhất thời cả kinh, thất thanh: “ Xích Phát Vương Giả Ngọc Long.”

“ Chính là ta.” Tử Long nhìn chăm chú vào ba người, ngữ khí nhàn nhạt nói.

Nhìn Tà Chủy trong tay Tử Long, Phùng Cẩm hai người trong lòng tràn đầy kinh hãi. Phải biết rằng binh khí trong tay bọn họ đều là thần binh lợi khí từ thời thượng cổ truyền xuống, có thể nói cứng rắn vô cùng, hiện tại lại bị một thanh chủy thủ màu đen bình thường ngăn trở, điều này…

Lúc này hai người chỉ là miễn cưỡng nắm chặt vũ khí trong tay, một kích vừa rồi không chỉ dễ dàng bị Tử Long đánh bật về, còn làm cho cổ tay bọn họ chấn đến tê dại.

Tử Long xuất hiện ngay lúc này làm trong long ba người thật lo lắng. Chuyện Tử Long giết chết vương cấp cao thủ Đế Ba Đoạn toàn bộ đại lục đều nghe qua, cho dù ba người bọn họ hợp lực cũng chỉ miễn cưỡng mới giết được vương cấp cao thủ, huống chi sau lưng Tử Long còn một người được xưng là Hung Tinh Bách Quân. Nhiệm vụ bọn họ hôm nay xem ra không thể hoàn thành, chỉ đành tìm một thời cơ khác.

Ba người trao đổi ánh mắt, quyết định chủ ý, thu hồi vũ khí, chắp tay nói: “ Nguyên lai là Cô Không thành chủ, ba người chúng ta còn có việc, mong thành chủ thứ lỗi, sau này còn gặp lại.” Dứt lời thân hình ba người nhoáng lên, liền biến mất trong tầm nhìn của Tử Long.

Xoay người, Tử Long nhìn Bách Quân đang ôm chặt hộp gỗ, mỉm cười: “ Ngươi không sao chứ?”

Bách Quân nghi hoặc nhìn đôi mắt của hắn, ngữ khí không xác định hỏi: “ Ngươi là Tử Long?”

Bị nhận ra Tử Long liền gật đầu cười, cũng cảm thấy kinh ngạc. Nghĩ không ra quanh năm sinh hoạt bên trong rừng như Bách Quân, lại có thể nhận ra mình đã thay đổi diện mạo: “ Đây mới là gương mặt thật của ta, ngươi muốn đi tìm nữu nữu sao? Nàng ở nơi nào?”

Nhìn tạo hình quái dị của Tử Long, Bách Quân cũng không hỏi nhiều, thanh âm băng lãnh nói: “ Bên trong Bất Chu sơn.”

“ Bất Chu sơn?” Tử Long giật mình.

Sự tình thật đúng là xảo, Mộc Dịch thế gia không ngờ lại là gia tộc của Dương Hán Sâm, sinh hoạt trong núi. Nhưng vì sao không nghe Dương Hán Sâm nhắc tới, khoan, Tử Long đột nhiên ý thức được điều gì, Dương? Mộc Dịch? Mộc Dịch, Dương, lẽ nào…

Đúng lúc này thanh âm thô lỗ của Dương Hán Sâm vang lên: “ Ai muốn đến nhà của ta? Nữu nữu là ai, sao ta không biết.” Nhìn Dương Hán Sâm xuất hiện, Tử Long đã xác định suy nghĩ trong lòng, cau mày hỏi: “ Ngươi họ Mộc Dịch?”

Dương Hán Sâm gãi gãi đầu, áy náy cười nói: “ Hắc hắc, đại ca, này…Ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, là cha ta không cho ta nói là họ Mộc Dịch, cho nên…” Hiểu ý gật đầu, lệnh cha khó cãi, Tử Long có thể lý giải vì sao hắn nói dối, chỉ là không nghĩ tới Dương Hán Sâm lại là người của Mộc Dịch thế gia.

Từ không gian giới chỉ lấy ra mặt nạ thánh vương đeo lên mặt, Tử Long lại biến trở về tướng mạo bình thường: “ Ta đã biết, bây giờ không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Trên Phong Năng xa, Dương Hán Sâm, hiện tại phải gọi là Mộc Dịch Hán Sâm, hắn nhìn Bách Quân hỏi: “ Ngươi có đi qua nhà ta? Sao ta không gặp qua ngươi?”

Bách Quân liếc mắt nhìn hắn nói không ngừng miệng, lạnh lùng: “ Ta cũng không thấy qua ngươi.” Rồi cũng không nói thêm gì.

Không muốn tiếp tục mất mặt, Mộc Dịch Hán Sâm bĩu môi, lại bắt đầu ăn uống… Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Mấy ngày sau, ba người rốt cục đi đến Bất Chu sơn. Bất Chu sơn, ở vào biên cảnh Khải Minh đế quốc, chung quanh nước chảy xiết không thôi, sinh vật trong sông rất nhiều, lớn nhỏ vô số. Bất Chu sơn cao vút trong mây, núi non trùng điệp, sơn thế hiểm trở, xác thực với câu “ một người giữ ải, vạn người khó qua.”

Xuống Phong Năng xa, Hán Sâm mang theo Tử Long và Bách Quân dọc theo sườn núi đi lên. Vách núi ngất trời, trên vách sinh sôi vô số dây leo, nhìn về phía trước thật dày đặc.

“ Có cần giết chết những cái đuôi kia không?” Bách Quân gương mặt lạnh lùng nhìn bụi cỏ phía sau, mấy tên kia đã đi theo bọn họ suốt ba ngày liền.

“ Cứ để họ theo, dù sao họ cũng không vào được.” Hán Sâm cũng không nhìn lại lớn tiếng nói.

Thấy hắn cũng không xem vào đâu, Tử Long hai người cũng không suy nghĩ thêm, theo hắn đi lên Bất Chu sơn. Đi qua sơn cốc, một mảnh hoa cỏ xum xuê xanh tươi xuất hiện trước mặt. Bốn phía kỳ hoa dị thảo, trong không khí còn có hương hoa, gió thổi nhẹ, hình thành một hình ảnh thật mỹ lệ.

Thế nhưng khi ba người vừa bước lên bãi cỏ thì cảnh tượng bốn phía chợt xảy ra biến hóa, chỉ thoáng qua, ba người đã ở trong mảnh rừng, những đại thụ che trời, khí tức không khí tươi mát, làm tâm tình người ta cũng trở nên thư sướng.

Lại quay đầu nhìn lại, vẫn nhìn thấy được sơn cốc kia như trước.

Có chút đắc ý nhìn biểu tình của Tử Long cùng Bách Quân, Hán Sâm tỏ vẻ kiêu ngạo: “ Đây mới là Bất Chu sơn chân chính, không có người của Mộc Dịch gia tộc đưa vào, dù là ai cũng đừng mong vào được. Thế nào đại ca, đủ khí phái chứ.”

Tử Long hơi gật đầu, thế mới biết vì sao hắn không lo lắng bị người theo dõi.

Tiếp theo, Hán Sâm hai tay kết ấn, “ a” một tiếng, một đạo lục quang thoát ra trong tay hắn, quang mang bắn ra bốn phía. Chỉ thấy trước mặt ba người, không ngừng có những đường cỏ mọc ra, một con đường nhỏ bằng cỏ hiện lên, kéo dài vào tận sâu trong rừng rậm.

Hán Sâm cười ha hả nói: “ Đại ca, mời. Đây là lễ tiết của tộc ta, tin tưởng cha ta đang ở phía trước chờ đón ngươi.”

Nói xong hắn mang theo hai người bước lên đường cỏ, chân ba người vừa hạ xuống, cây cỏ dưới chân liền cấp tốc sinh trưởng, dễ dàng nâng ba người lên cao, đưa đến phía trước, khi sắp rơi xuống đất lại có bãi cỏ tiếp tục nâng lên, cứ như vậy, từng đợt từng đợt truyền tống, ba người cũng giống như đang đứng trên sóng biển, trên dưới không ngừng phập phồng.

Đây là một thể nghiệm vô cùng tân kỳ, Tử Long chưa từng gặp qua sự thú vị như thế, không cần di động, không dùng lực, cũng không thăng bằng, cây cỏ dưới chân bình ổn đưa bọn họ tiến về phía trước. Dù là Bách Quân cũng khó kiềm chế sự ngạc nhiên trên mặt.

Chỉ chốc lát, cây cỏ đã dừng lại, một vách tường thình lình đứng vững ngay trước mặt ba người.

Tường gỗ!

Cây cối thô ráp, cứng rắn lại hơi thô nứt, cao tới ba trượng, như con rồng nằm dài, thâm nhập thật sâu trong bùn đất.

Mắt nhìn ra xa, Tử Long kinh dị phát hiện đó thật ra lại là một đoạn rễ cây khổng lồ. Đúng là một rễ cây siêu việt sự tưởng tượng, thân cây thô to nhìn không thấy điểm cuối, bị vỏ cây thô ráp bao vây lấy thân cây, như ngọn núi nguy nga sừng sững, thẳng lên tận trời, xuyên qua cả mây mù.

Ba người nhỏ bé như kiến, vô cùng bé nhỏ trước cây đại thụ này. Nghĩ thử xem, chỉ là rễ cây cũng cao tới sáu trượng, thì là cảnh tượng đồ sộ như thế nào? Chỉ có khi đứng trước mặt nó, mới có thể cảm thụ được cảm giác nhỏ bé này. Mà bọn họ tựa hồ như vừa bước vào một thế giới thật lớn.

Điều này làm cho hai người Tử Long không khỏi cảm khái hàng vạn hàng ngàn, thiên hạ to lớn, không gì không có, tạo hóa kỳ diệu, thực sự không thể tưởng tượng nổi, chỉ là một gốc cây trước mặt, chỉ sợ cũng phải sống qua trăm ngàn năm trở thành thụ linh. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Chậm rãi thu hồi ánh mắt ngắm nhìn đại thụ, Tử Long mới phát hiện bên dưới đứng mười vị trung niên nhân. Điều này làm cho hắn không khỏi tự trách, vừa rồi quá mức đầu nhập vào cảnh vật mà không bảo trì sự bình tĩnh hàng ngày, nếu như có ai muốn ám sát hắn, chỉ sợ đã chết từ lâu. Xem ra hắn vẫn còn chưa đủ lịch lãm.

Lúc này, nhìn về phía trung niên nhân đang đứng đầu tiên, trên người hắn mặc trường bào màu lục, trường bào có những hoa văn như dây leo, giữa mày để lộ một cỗ khí thế uy nghiêm. Tử Long suy đoán, đây có khả năng là phụ thân của Hán Sâm.

Không để Tử Long và Hán Sâm lên tiếng, Bách Quân liền vọt tới trước mặt người kia, khẩn cấp đưa ra hộp gỗ, lo lắng nói: “ Mộc Dịch tiên sinh, ta đã tìm được Ngọc Nghĩ Noãn, thỉnh cứu nữu nữu a.”

Mộc Dịch Hán Sâm đi qua, nhìn Bách Quân nói: “ Nguyên lai ngươi thật sự biết cha ta, hắc hắc, ta vẫn hoài nghi là ngươi đang gạt ta.”

Nguyên lai phụ thân của Hán Sâm chính là Mộc Dịch Ngôn Thiểu, là người mà Bách Quân đã nói, Tử Long khẽ cười, cũng đi ra phía trước.

Mộc Dịch Ngôn Thiểu thấy hình dạng
gấp gáp của Bách Quân, tiếp nhận hộp gỗ, nhìn thoáng qua: “ Không sai, chính là Ngọc Nghĩ Noãn. Ngươi yên tâm, chỉ cần có nó, nữu nữu nhất định khôi phục.” Đưa hộp gỗ cho người bên cạnh, hắn quay đầu đánh giá Tử Long.

Người trẻ tuổi thoạt nhìn cực kỳ bình thường này cũng không đơn giản, tuy hắn không đoán ra chính xác thực lực của Tử Long đã đến trình độ nào, nhưng với sự từng trải của hắn cũng nhìn ra đại khái. Trong mắt hiện lên tia quang mang ý vị thâm trường, mỉm cười nói: “ Vị này hẳn là Ngọc Long tiên sinh theo lời của Hán Sâm đã nói. Chào ngài, ta là gia chủ Mộc Dịch thế gia, Mộc Dịch Ngôn Thiểu, tiểu nhi gây nhiều phiền phức cho ngài rồi, ta cũng xin cảm tạ ngài đã giúp đỡ chúng ta.”

Tử Long chắp tay thi lễ: “ Gia chủ khách khí, ta và Hán Sâm là bằng hữu, những việc này là ta phải làm.”

“ Bằng hữu? Ha ha, ngài chịu xem nó là bằng hữu, ta thật sự là rất cao hứng, trước tiên cho Hán Sâm đưa ngài đi nghỉ ngơi, ta chữa bệnh cho bằng hữu của vị tiểu hữu này đã, chúng ta sẽ uống rượu nói chuyện sau.” Hắn hào sảng cười lớn nói. Tiếng cười sang sảng cũng như Hán Sâm, nhưng vị này lại rất khôn khéo, Hán Sâm không sao sánh bằng.

Tử Long gật đầu nói: “ Gia chủ xin cứ tự nhiên.”

“ Đại ca, đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm Minh Minh.” Hán Sâm nói, kéo Tử Long đi tới một cánh cửa. Cánh cửa chậm rãi mở ra, hiện ra một động cây thật lớn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Thật có thể nói là một động thiên khác hẳn.

Toàn bộ động cây cao mấy chục thước, diện tích như một tòa thành thị, lúc này bên trong cây có rất nhiều người, đang huấn luyện đủ loại mộc tinh hoa khống tố thuật.

Hán Sâm mang theo Tử Long đi tới cánh cửa bên trái, nơi đó có một thai gỗ, khi bọn họ bước lên thai gỗ, thì bên dưới sinh trưởng ra những dây leo, bình ổn đưa thai gỗ lên cao. Làm Tử Long nhớ tới những bụi cỏ bên ngoài, đi qua một động lớn, có một hành lang lướt qua trước mắt Tử Long.

Mộc Dịch thế gia đem một cây đại thụ khổng lồ như vậy làm nơi ở lại, cứ như vậy những người ở lại bên trong, mỗi thời mỗi khắc đều có thể hô hấp được không khí thanh tân mới nhất. Hơn nữa, mộc tinh hoa nguyên tố ở đây cực kỳ sinh động, là nơi tu luyện lý tưởng nhất của mộc tinh hoa khống tố sư. Kiến thiết quy mô như vậy, còn hơn Không Gian thành của Ngự Thú tộc rất nhiều.

Qua hồi lâu, dây leo cũng ngưng sinh trưởng, Tử Long tính lại, đại khái đã đi lên khoảng trăm tầng cao.

Một hành lang vài trăm thước hiện ra trước mặt hai người, hai bên hành lang cứ cách mấy chục thước là có một ngôi nhà gỗ, trên cửa giắt một tấm biển bằng gỗ, Tử Long nhìn lướt qua, bên trên có khắc số tầng và tên người ở lại.

Hán Sâm đưa Tử Long đi tới cánh cửa có khắc chữ Mộc Dịch Minh Minh, nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh một tiếng vang lên, cửa gỗ mở ra, chính là vẻ mặt xinh đẹp khả ái đang tươi cười của Mộc Dịch Minh Minh.

“ Ca, sao huynh trở về, vị này là…” Minh Minh nhìn nam tử xa lạ trước mắt, nghi hoặc hỏi.

Hán Sâm cười hắc hắc nói: “ Minh Minh, muội không nhận ra hắn sao, chính là Ngọc Long đại ca.”

Ngọc Long đại ca? Minh Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Tử Long thật tỉ mỉ, đôi mắt to nháy liên tục: “ Ca ca, huynh nói giỡn, hắn làm sao là Ngọc Long đại ca chứ?”

“ Thế nhưng hắn đúng là đại ca của ta.” Hán Sâm gãi đầu, bất đắc dĩ nhìn Tử Long: “ Đại ca, ngươi biến cho muội muội xem đi.” Hắn nói đùa.

Tử Long mỉm cười, đưa tay gỡ thánh vương mặt nạ xuống, trong nháy mắt hiện ra gương mặt quen thuộc làm cho nàng há to miệng ngạc nhiên, hình dáng vô cùng khả ái.

“ Trời ạ, ngươi thật là…”

Không đợi Minh Minh nói hết lời, một tiếng rồng ngâm cao vút đột nhiên vang vọng toàn bộ động cây. Đại thụ mãnh liệt hoảng động lên, Hán Sâm và Minh Minh lộ ra thần sắc hoảng loạn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Không hoảng loạn như hai huynh muội, Tử Long cảm giác được mộc tinh hoa nguyên tố khắp bốn phía đột nhiên cuồng táo không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn. Ám ảnh công pháp lần đầu tiên tự nhiên vận chuyển nhanh trong cơ thể, cấp tốc chuyển hóa mộc tinh hoa nguyên tố thành nguyên linh lại nhập vào trong lục sắc linh hạch, mà sáu linh hạch khác vẫn nằm yên tĩnh. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Mộc tinh hoa nguyên tố cuồng táo không ngừng tràn tới Tử Long, làm cho hắn bị một cảm giác áp bách chưa từng có trước đó, cho dù lúc ở Tường Vân cấm địa thì những đế cấp cao thủ cũng không làm cho hắn có loại cảm giác này, không khí bốn phía hoàn toàn bị mộc tinh hoa khu trục, mộc tinh hoa nồng đậm toàn bộ vây quanh thân thể hắn. Tử Long vội vã thu liễm tâm thần, bình tâm tĩnh khí, xếp bằng ngồi tại chỗ, nỗ lực khống chế ám ảnh cuồng sát thong thả vận chuyển. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Huynh muội Hán Sâm ngạc nhiên nhìn lục sắc quang mang bao phủ quanh thân Tử Long, mộc tinh hoa giống như thực chất bao bọc xung quanh cơ thể hắn.

Hai người chưa từng gặp qua mộc tinh hoa nồng đậm như thế, tuy không hiểu Tử Long làm sao làm được, nhưng đối với sự lý giải, biết bản chất của mộc tinh hoa là ôn nhu, Tử Long không có nguy hiểm gì. Hai người cũng ngồi xuống, hấp thu mộc tinh hoa, phải biết rằng hiện tại bên cạnh Tử Long chỉ một canh giờ, tương đương với mười năm tu luyện, loại cơ hội hiếm có này, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Ba người đều tự tu luyện, không hề hay biết ở bên ngoài Mộc Dịch Ngôn Thiểu cùng Bách Quân bọn họ, lại là một cảnh tượng khác.

Thiên địa chợt biến sắc, một lục sắc thần long từ trên trời giáng xuống, phiếm ra quang mang chói mắt quay chung quanh đại thụ không ngừng bay lộn, thỉnh thoảng phát sinh ra tiếng rồng ngâm như sấm, Mộc Dịch Ngôn Thiểu kinh ngạc nói không nên lời, chỉ là lăng lăng đứng nhìn thần long chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Đột nhiên, thần long ngửa mặt lên trời huýt lên một tiếng dài, mạnh mẽ hướng đại thụ phóng đi, ẩn vào bên trong. Quang mang chói mắt theo thần long chui vào đại thụ liền tiêu thất trong tầm mắt Ngôn Thiểu bọn họ. Bỏ lại Bách Quân, Ngôn Thiểu thần tình kích động, hướng cửa lớn chạy đi, nhảy lên một thai gỗ, cấp tốc thúc đẩy những dây leo bên dưới sinh trưởng hướng tầng cây mộc tinh hoa nguyên tố đang tụ tập dày đặc mà chạy lên.

Khi hắn chạy tới phòng của Minh Minh, chỉ nhìn thấy quanh thân Tử Long bao phủ quang mang lục sắc, đang dung nhập vào trong cơ thể Tử Long.

Trên mặt Tử Long hiện ra vẻ thống khổ, nơi ngực chợt khởi động, “ phốc” một tiếng, từ trong miệng phun ra một cỗ dịch thể tràn đầy sinh mệnh khí tức.

Ngôn Thiểu nhìn thấy, vội vàng chạy tới, nâng lên Tử Long. Nhận thấy được năng lượng trong cơ thể Tử Long, trên mặt hiện ra biểu tình khó tin, vô cùng kinh ngạc nói: “ Ngươi…ngươi là ám sư, nhưng lại dùng Sinh Mệnh Nguyên Dịch thay máu để tuần hoàn, thảo nào…”

Lau khóe miệng, Tử Long cảm kích nhìn hắn, cũng không phủ nhận, rốt cục im lặng như thừa nhận.

Sau đó lại nhắm hai mắt nhìn vào thân thể mình, hắn phát hiện bốn phía quanh lục sắc linh hạch có thêm một con rồng, với màu tím, xám, đỏ, xanh bốn con rồng kia y như nhau. Hơn nữa linh hạch màu lục còn ngưng thực hơn rất nhiều, nguyên linh càng thêm tinh thuần, Sinh Mệnh Nguyên Dịch không ngừng sinh sôi lưu động trong huyết mạch, trải qua từng tế bào, làm mỗi tế bào càng thêm linh hoạt.

Chỉ chốc lát, Tử Long chậm rãi mở hai mắt, thở ra một hơi thật dài, đôi mắt màu lam đậm nhìn Mộc Dịch Ngôn Thiểu, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.

Hắn ngẩng ra, một loại tình cảm xa lạ nảy lên trong lòng, không ngờ một nụ cười của nam nhân này lại mang đến cho hắn cảm giác ấm áp như băng tuyết tan chảy. Nhưng dù sao hắn cũng là một gia chủ, cũng không biểu lộ ra, hắn nhìn vẻ ngoài quái dị của Tử Long, cười nói: “ Sợ rằng đây mới là dung mạo thật của ngài.”

Tử Long khẽ gật đầu: “ Vừa rồi giấu diếm gia chủ, mong thứ lỗi.”

Ngôn Thiểu sang sảng cười nói: “ Vô phương, vô phương, Ngọc Long tiên sinh xin mời theo ta, ta đưa ngài đi gặp một người.” Nói xong hắn chuyển hướng tới chỗ thai gỗ đi tới.

Tử Long yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, tựa hồ không hiểu vì sao hắn không hỏi chuyện vừa xảy ra, trái lại còn muốn dẫn hắn đi gặp một người, là ai? Vì sao hắn lại biết mình là một ám sư?

Nhiều nghi hoặc nảy lên trong lòng Tử Long, quay đầu nhìn Hán Sâm và Minh Minh, vừa định nói gì, thanh âm Ngôn Thiểu lại vang lên: “ Không cần để ý họ, lần này nhờ ngài, bọn họ tỉnh lại thực lực sẽ càng tăng thêm một tầng.”

Tử Long mỉm cười, đi theo hắn, hai người sóng vai bước lên thai gỗ.

Tay phải Ngôn Thiểu kết ấn, dây leo dưới thai gỗ lại sinh trưởng điên cuồng đẩy lên. Hồi lâu, hai người đã đi qua mấy trăm tầng độ cao, dây leo cũng không dừng lại, tiếp tục sinh trưởng. Tử Long phát hiện, càng lên cao thì phòng ở càng ít, đến cuối cùng, thậm chí không còn tầng nào. Lúc này hắn và Mộc Dịch Ngôn Thiểu như đang đứng trong một động lớn, trực tiếp bay lên phía trước, bốn phía cảnh vật lướt qua, chỉ còn thân cây trơn tuột chung quanh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện