Sa mạc vô tận thổi tung cuồng phong làm cho người ta hít thở không thông, không ngừng phát sinh tiếng “ ô ô”, cát vàng khắp bầu trời che khuất vầng mặt trời tản ra nhiệt khí nóng rực, làm cho độ nóng trên sa mạc cũng chợt giảm xuống. Nhưng nếu có người đi trên sa mạc, hắn thà rằng bị nhiệt độ cao bao phủ, cũng không muốn bị bão cát thổi tới, không có vật kiến trúc che chở, ở trong bão cát cuồng bạo, không thể nghi ngờ chỉ là con đường chết.
Nhưng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, có một cồn cát đột ngột đứng vững ở ngay giữa trung ương sa mạc, mặc cho bão cát thổi tới, cũng không chút nào dao động. Bên trong cồn cát là một mảnh không gian trống trải, đang ngồi một gã nam tử tóc đỏ, lúc này bên cạnh hắn có một hài tử chừng mười một mười hai tuổi đang ngốn ngấu ăn uống, miệng nhoẻn cười. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hai người này chính là Tử Long và Cổ Mặc.
Sau khi ốc đảo biến mất, sa mạc vốn đang yên tĩnh chẳng biết vì sao đột nhiên cuồng phong gào thét, khiến cho Cổ Mặc phải thi triển Sa Bình Tế để ngăn cản bão cát tập kích. Sau khi dàn xếp xong tất cả, trong lúc nói chuyện Tử Long biết được Cổ Thổ bộ tộc vốn không hề ăn thực vật nên rất kinh ngạc, liền lấy ra nước uống cùng thực vật bên trong không gian giới chỉ đưa cho Cổ Mặc, thế nhưng làm cho hắn dở khóc dở cười chính là Cổ Mặc chỉ biết có thể uống nước, lại không biết ăn là gì.
Thực vật Tử Long mang theo do chính Hỏa Chính Thiên chuẩn bị tỉ mỉ cho hắn, dù là Hán Sâm cũng đều khen không dứt miệng, huống chi là Cổ Mặc chưa từng biết ăn là gì. Lúc mới nhìn thấy thực vật, lúc đầu còn không nguyện ý bỏ vào trong miệng, biểu tình thống khổ như buộc hắn ăn độc dược, thế nhưng sau khi hắn nuốt xuống miếng đầu tiên, liền ăn không ngừng miệng, dáng diệu ngây thơ khiến cho Tử Long không khỏi nhớ tới Hán Sâm, hai người ăn uống không những giống nhau, còn cả sức ăn cũng không kém. Cũng may Tử Long chuẩn bị thực vật sung túc, cho dù Cổ Mặc ăn như thế, cũng đủ cho bọn họ trải qua suốt hơn cả năm không ít.
“ Cổ Mặc, Cổ Thổ bộ tộc không ăn gì làm sao mà sống?” Tử Long nhìn Cổ Mặc đang ăn không ngừng hiếu kỳ hỏi.
“ Thổ tinh hoa ở đây vô cùng dư thừa, trực tiếp hấp thu hóa thành năng lượng duy trì thân thể là được, như vậy chẳng những có thể rèn luyện khống tố thuật, song song cũng có thể giải quyết vấn đề tiêu hao năng lượng của cơ thể. Thực vật, ta là lần đầu tiên nghe nói, thật không nghĩ tới trên thế giới không ngờ còn có thứ bỏ vào trong miệng để ăn, còn ngon như vậy.” Cổ Mặc vừa ăn vừa nói.
Trong mắt Tử Long hiện lên một tia thoải mái, nguyên lai Cổ Thổ bộ tộc đem tinh hoa năng lượng chuyển thành năng lượng cho thân thể sử dụng, như vậy đúng là vô hình trung tu luyện khống tố thuật, thảo nào thổ tinh hoa khống tố thuật của họ lại xuất thần nhập hóa như thế. Cảm thụ được bão cát cuồng phong bên ngoài, Tử Long hơi lo lắng hỏi: “ Bão cát này khi nào mới dừng lại, cứ đợi mãi nơi này cũng không phải biện pháp.”
Hắn vừa tính toán một chút thời gian, Đệ Ngũ Ngôn Phúc bọn họ có lẽ đã khôi phục tinh thần lực, nếu không nhìn thấy được mình, chắc chắn cho rằng mình đi tìm Tư Mã Tương cùng Đế Nhĩ Cư phiền phức, nếu hắn còn không sớm chạy trở về, sợ rằng sẽ khiến cho hai bên xung đột. Tuy rằng hiện tại bên ngoài bão cát cuồng bạo, thế nhưng hắn cho rằng với tinh thần lực bình tế cùng thổ tinh hoa bình tế của Cổ Mặc hoàn toàn có thể chống đỡ được. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cổ Mặc hình như nhìn ra tâm tư của Tử Long, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, không nhanh không chậm nói: “ Bão cát này cứ mỗi trăm năm sẽ thổi một lần, lại thổi suốt một năm, ngươi cũng xem thấy loại gió này, lực đạo thổi tới của nó tuyệt không kém phong nhận do á đế cấp cao thủ phát ra, nhưng còn cứng rắn như sắt thép. Nếu không phải ta phủ năm tầng Sa Bình Tế, sợ rằng hai người chúng ta đã bị đánh tới chết không toàn thây, cho nên chúng ta cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi một năm thôi.”
“ Một năm?” Gương mặt Tử Long khổ sở nhìn vẻ tự đắc thản nhiên của Cổ Mặc, không thể tin được thở gấp, nếu bắt hắn ở nơi này chờ đợi suốt thời gian một năm, không thể nghi ngờ là chuyện không có khả năng.
Nhìn vẻ khổ sở của Tử Long, Cổ Mặc lộ ra nụ cười không hợp với tuổi tác trẻ thơ của hắn, lại còn hỗn loạn cảm giác tang thương: “ Tộc chủ, ngài không muốn ở chỗ này sao? Kỳ thực thời gian một năm sẽ qua nhanh thôi, gặp phải loại tình huống này thì chỉ cần minh tưởng, ta đã từng trải qua trạng thái như thế suốt mấy chục năm.”
Tử Long khẽ cười, lời nói bình thản: “ Nếu ta cô độc, đương nhiên sẽ không quan tâm thời gian, thế nhưng hiện tại còn rất nhiều chuyện đang chờ ta đi hoàn thành, ta không thể lãng phí thời gian ở nơi này.”
“ Thế nhưng…” Cổ Mặc cười thần bí, nói: “ Tộc chủ, nếu như nói chúng ta thực sự phải ở lại nơi này một năm, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Nhìn biểu tình của Cổ Mặc, Tử Long hiểu ý cười, đăm chiêu gật đầu: “ Nếu thực sự là vậy, ta cũng phải đi ra ngoài nhìn xem rốt cục bão cát có bao nhiêu lợi hại, thuận tiện thử xem cơ thể của ta có đủ rắn chắc hay không, nhưng ta nghĩ không cần làm như vậy mà ta vẫn có thể rời khỏi đây, đúng không?”
Cỏ Mặc nhíu mày, lau miệng cười nói: “ Đó là đương nhiên, Cổ Thổ bộ tộc nếu ngay cả bão cát cũng không thể chế phục, vậy vạn năm tồn tại, chẳng phải là sống uổng?”
Tử Long trợn mắt nhìn hắn, đứng lên thu hết thực vật, lúc này Cổ Mặc nhảy dựng lên, thương cảm hề hề nhìn Tử Long nói: “ Tộc chủ, sao ngươi thu hồi hết chứ, ta còn chưa ăn đã đâu, nếu như ta không được ăn no, ta sẽ không có khí lực mang theo ngài rời khỏi đây.”
Không để ý tới biểu tình của Cổ Mặc, Tử Long đứng dậy, cảm giác bão cát cuồng bạo bên ngoài, nghiêm mặt nói: “ Bốn phía đều là bão cát, chúng ta làm sao rời đi?”
“ Trên mặt đất mới có bão cát, thế nhưng…” Cổ Mặc vỗ vỗ mặt đất, nói: “ Phía dưới thì sao?”
Nhìn Cổ Mặc ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tử Long bừng tỉnh hiểu ra: “ Ngươi là nói nơi này có thông đạo ngầm?”
Cổ Mặc lắc đầu, nhìn vẻ nghi hoặc của Tử Long thong thả nói: “ Thật không có, thế nhưng tộc chủ, ngài chớ quên ta là người của Cổ Thổ bộ tộc, đối với việc khống chế thổ tinh hoa vô cùng thuần thục không ai sánh bằng, một thông đạo ngầm đơn giản tự như là không khó khăn.”
“ Nga? Phải sao? Tốt lắm, chúng ta hiện tại xuất phát.” Vẻ mặt mừng rỡ, Tử Long vội vã thúc giục.
Cổ Mặc hiện ra vẻ tươi cười gật đầu nói: “ Được rồi, thấy tộc chủ gấp gáp như thế, chúng ta đi. Nói đi, chúng ta phải đi theo phương hướng nào?”
“ Chúng ta đi về hướng nam, ta không biết tốc độ của ngươi, bây giờ còn chưa tính toán được cần bao lâu thời gian ra khỏi đây.” Tử Long suy tư một lát nói.
Cổ Mặc nhìn Tử Long, nhẹ nhàng gật đầu: “ Tốt, tộc chủ. Thế nhưng cần ra sa mạc thì phải dùng thời gian rất lâu, ngài là ám sư, hẳn là có thể hấp thu thổ tinh hoa, nên khi chúng ta xuống dưới, ngài chỉ yên tâm tu luyện, đến nơi ta sẽ gọi, bằng không cứ nhìn thấy bóng tối vô tận sẽ rất buồn chán.”
Tử Long hơi gật đầu, đồng ý đề nghị của Cổ Mặc.
Lúc sau, Cổ Mặc hai tay kết ấn, làm ra một loạt động tác hoa cả mắt, theo động tác của hắn, Tử Long phát hiện thổ tinh hoa nguyên tố điên cuồng tràn tới hắn, mà tay hắn cũng nổi lên quang mang màu vàng.
Ngay sau đó, Cổ Mặc nhìn Tử Long, tay phải hướng hắn huy tới, Tử Long chỉ cảm thấy hai chân nhẹ đi, trước mắt đột nhiên là một mảnh tối đen, thân thể đã không tự chủ rơi xuống phía dưới. Trong hoàn cảnh bóng tối không nhìn thấy được gì, một mảnh tĩnh mịch, Tử Long cũng làm theo lời Cổ Mặc, hắn lăng không ngồi xếp bằng, vận khởi ám ảnh công pháp, hấp thu thổ tinh hoa nguyên tố dư thừa bốn phía. Mà Cổ Mặc cũng không nói gì, nhưng Tử Long cảm giác được, Cổ Mặc đang ở bên người hắn, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, Tử Long bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Bên dưới lòng đất thật an tĩnh, Tử Long cùng Cổ Mặc nhanh chóng lướt đi, không hề có chút trở ngại, dễ dàng như thường. Thổ tinh hoa không ngừng chuyển hóa thành nguyên linh, vận chuyển một vòng quanh thân, chảy vào hoàng sắc linh hạch. Tuy như vậy, Tử Long cũng không cảm giác linh lực tăng trưởng, hắn biết là do tiểu long hoàng sắc đang hấp thu năng lượng trong linh hạch, cũng giống như mấy con tiểu long lúc trước, có thể làm cho nguyên linh trong linh hạch ngày càng tinh thuần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bởi vì tin tưởng Cổ Mặc, Tử Long vẫn an tâm tu luyện, cũng không hề mở mắt, đem mọi chuyện giao cho hắn. Trong ý thức của Tử Long, bọn họ đã vượt qua mười ngày, bởi bốn phía đều là bóng tối, hắn hoàn toàn không biết tốc độ trên mặt đất, càng không biết lúc này bọn họ đã đi tới nơi nào. Hắn chỉ có thể cảm giác được rõ ràng, độ nóng giảm xuống rất nhiều, nhưng nếu Cổ Mặc không gọi hắn, hắn cũng không để ý tới, chỉ yên lặng tính toán thời gian.
Khoảng chừng qua thêm mười ngày, Tử Long dừng lại ám ảnh công pháp, chậm rãi mở mắt, cảm thụ được Cổ Mặc cũng đang tu luyện, hắn cũng không tiện quấy rối, e sợ hắn bị ngoại giới quấy rầy mà tinh hoa nguyên tố bạo loạn, sẽ bị thương tổn.
Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, thần thức phóng ra, suy nghĩ vì sao Cổ Mặc lại có thể để cho bọn họ tự động di chuyển như thế. Sau khi thần thức bao trùm, toàn bộ sự vật hiện lên trong đầu hắn, Tử Long phát hiện những nơi họ đi qua bùn đất đều tự động tránh sang hai bên, sau đó tụ họp lại sau lưng, cứ như vậy đi tới. Chỉ là Tử Long vẫn nhận không ra phương hướng của bọn họ.
Đột nhiên, tiểu long vây quanh linh hạch màu xám trong cơ thể Tử Long chợt ngửa đầu kêu nhỏ, thân thể nó chấn động mạnh, đại lượng không gian tinh hoa nguyên tố lập tức tràn vào trong cơ thể, hóa thành nguyên linh. Sự tình chỉ phát sinh trong nháy mắt, thế cho nên làm Tử Long cảm giác lạ lùng, thậm chí vừa rồi hắn không biết có phải là sự thật hay không, hắn không cách nào chứng thật bởi vì hắn không cảm giác được một chút dị dạng.
Thời gian cực nhanh, hai người đã đi dưới lòng đất hơn một tháng, cho dù tốc độ có chậm bao nhiêu cũng đã đến sát biên giới sa mạc mới đúng. Lúc này Tử Long gấp gáp muốn trở lại chỗ Đệ Ngũ bọn họ báo tin bình an, nếu chậm trễ hắn thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Khi tỉnh táo lại, Tử Long vội ho một tiếng cho Cổ Mặc chuẩn bị tâm lý từ trong tu luyện, sau đó hắn nhẹ giọng nói: “ Cổ Mặc, chúng ta nên lên trên rồi.”
Tử Long có thể cảm thụ được thổ tinh hoa nguyên tố khắp bốn phía đang không ngừng quay bên ngoài cơ
thể Cổ Mặc, thế nhưng Cổ Mặc vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Đúng lúc này, thổ tinh hoa như bị chọc tức giận đột nhiên trở nên cuồng bạo lên, trên người Cổ Mặc trong giây lát phát sinh ra hào quang hoàng sắc chói mắt, rọi sáng toàn bộ không gian chung quanh. Lúc này nhìn Cổ Mặc giống như một pho tượng thần, quang mang bắn ra bốn phía. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhìn trạng huống phát sinh trước mắt, Tử Long biết Cổ Mặc đã đạt tới giai đoạn công lực đề thăng mấu chốt, lúc này tuyệt đối không thể để cho hắn bị quấy rầy, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Tử Long đành bỏ qua ý niệm đánh thức Cổ Mặc, lẳng lặng canh giữ ở bên người hắn. Tuy rằng bọn họ đang ở dưới lòng đất, nhưng Tử Long vẫn luôn duy trì cảnh giác từng thời khắc, phòng ngừa có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Thời gian một ngày đêm trôi qua, quang mang trên người Cổ Mặc thu liễm, biểu tình trên mặt trang nghiêm lại thần thánh, có một sự trầm ổn khó nói nên lời. Thổ tinh hoa nguyên tố vẫn cuồn cuộn dũng mãnh tuôn vào cơ thể Cổ Mặc, đã giúp hắn trùng kích công lực hiện tại để đề thăng bản thân. Tử Long cũng cảm giác được công lực hắn thật sự là đang tăng lên.
Ngày thứ hai cũng vậy, Tử Long bỏ qua tu luyện, ám ảnh công pháp hoàn toàn dừng lại, giúp Cổ Mặc hấp thu thổ tinh hoa nhanh hơn, càng mau chóng đề thăng thực lực.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua, Cổ Mặc vẫn duy trì đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Lại thêm thời gian một tháng, quang mang bên ngoài thân Cổ Mặc càng thêm ngưng thực, nhìn hắn giống như được bao phủ thêm một tầng nước sơn màu hoàng sắc. Mà trong một tháng này Tử Long cũng không hề nhúc nhích, một mực yên lặng nhìn chăm chú sự biến hóa của hắn.
Đột nhiên, Tử Long chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, sau đó hắn đã đặt mình trong không khí đầy ánh sáng. Thời gian dài sinh hoạt trong bóng tối, khiến cho hắn đột ngột không kịp thích ứng, đôi mắt chợt đau đớn, phải lập tức nhắm lại, nhưng khi hắn mở mắt, thì chợt ngây ngẩn cả người.
Lúc này Tử Long cùng Cổ Mặc đều đang ở trạng thái lăng không, thân thể không ngừng rơi xuống phía dưới. Nhìn xuống dưới, Tử Long mới phát hiện hai người vốn đang ở trong lòng đất nhưng bây giờ lại xuất hiện trên bầu trời, mà đỉnh đầu bọn họ là một tầng mặt đất nhìn không thấy giới hạn, có thể nói chuẩn xác, bọn họ đang rơi xuống, giống như là một không gian lộn ngược, là từ mặt đất mà rơi xuống bầu trời, bởi vì phía dưới vốn là một đám mây trắng xóa. Trong đầu Tử Long không ngừng suy nghĩ, đến tột cùng sao lại như vậy?
Ở đây không có mặt trời, nhưng vẫn sáng sủa, không có gió, cho dù hai người đang rơi nhanh cũng không cảm giác được chút gió nào. Khi bọn hắn ngày càng rơi đến gần đám mây màu trắng, thì Tử Long mới nhìn rõ cảnh vật nơi này, vật kiến trúc ở đây toàn màu trắng, hoàn toàn do những đám mây mềm mại màu trắng tạo thành.
Trên mặt đất bằng “ đám mây”, có vô số người có tướng mạo không khác loài người, mặc quần áo màu trắng, mái tóc cũng trắng, bọn họ đang nhìn lên Tử Long đang rơi xuống, lập tức chỉnh tề quỳ rạp xuống đất. Nhưng lúc này Tử Long không có thời gian để ý tới họ, bởi vì những “ đám mây” này nhìn qua mềm nhũn, nhưng lại có thể làm tài liệu kiến trúc, ai biết nó có cứng rắn như nham thạch hay không, từ trên cao mấy vạn trượng rơi xuống, cho dù là rớt lên đống bông mềm, cũng chưa chắc có cơ hội sống sót.
Tử Long thu hồi sự nghi hoặc và khiếp sợ trong lòng, ôm Cổ Mặc vào người, rất nhanh khởi động tinh thần lực bình tế, lúc này bọn họ đã cách mặt đất càng ngày càng gần. Đúng lúc này, quang mang hoàng sắc toàn thân Cổ Mặc sáng lên, thoáng qua liền biến mất, nhập vào trong cơ thể hắn. Cổ Mặc chậm rãi mở hai mắt, nhìn Tử Long một chút, quan sát hoàn cảnh bốn phía, không khỏi kinh dị nói: “ Tộc chủ, chúng ta đang ở nơi nào? Sao lại đảo ngược bầu trời?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Trong lòng Tử Long đang thầm tính toán độ cứng rắn của đám mây màu trắng cùng khả năng sống sót của hai người, lại đáp Cổ Mặc: “ Ai biết ngươi đã đưa chúng ta đến đâu? Ta cũng không rõ đây là địa phương nào, nhưng hiện tại chúng ta cũng không cần biết, với tốc độ như vậy rớt xuống, cho dù là mặt nước, chúng ta cũng không có hi vọng sống sót.”
Dù sao Cổ Mặc cũng đã sống mấy ngàn năm, nghe xong Tử Long nói, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, điều chỉnh thân thể một chút, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hai tay hắn kết ấn rất nhanh, không khí chung quanh bởi vì năng lượng cường đại đều hướng Cổ Mặc vọt tới, lập tức hắn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh xuống phía dưới, không khí cũng theo hai tay hắn tụ lại bên dưới, hồ lô ở sau lưng hắn cấp tốc chảy ra rất nhiều cát vàng, giống như một dòng chảy hướng mặt đất rơi xuống, trong tích tắc, cát vàng đã tiếp xúc tới mặt đất giống như tuyết trắng ở mấy ngàn trượng bên dưới.
Cổ Mặc khống chế cát vàng giữ lại thân thể hai người, khiến cho tốc độ của hai người từ từ chậm lại, chậm rãi hai người giống như hai chiếc lá rụng nhẹ nhàng bám trên dãy cát, từ từ rơi xuống phía dưới, Tử Long cùng Cổ Mặc cũng nhân cơ hội này quan sát tỉ mỉ không gian khác thường chung quanh bọn họ.
Ở nơi này cấp cho Tử Long một loại cảm giác dị thường quen thuộc, hình như đã từng đến qua, chỉ là trong lúc nhất thời nhớ không ra mà thôi. Nhìn tầng mặt đất phía trên đỉnh đầu, biểu tình Tử Long ngưng trọng nói: “ Có thể khống chế mặt đất nơi nào để chúng ta đi trở lên không?”
Cổ Mặc nhìn theo ánh mắt của hắn, cười khổ nói: “ Tộc chủ, ngài đừng nói giỡn, tuy mấy ngày nay ta đề thăng thực lực, đạt được đế cấp thổ tinh hoa khống thuật sư, nhưng muốn cách xa vạn trượng mà điều khiển, ta còn làm không được, chúng ta phải bình tĩnh tìm hiểu địa phương này một chút thôi.”
Tử Long gật đầu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời Cổ Mặc, ám ảnh công pháp không ngừng vận chuyển trong cơ thể. Thế nhưng Tử Long phát hiện, tinh hoa nguyên tố trong không gian này thập phần thưa thớt, tình huống giống hệt sau núi ở Không Gian thành, cảnh này khiến Tử Long cảm thấy khó khăn, nếu gặp phải tình huống gì, tốc độ khôi phục nguyên linh không bằng tốc độ tiêu hao, nói như vậy sự nguy hiểm của bọn họ càng tăng thêm vài phần.
Nhưng đành phải nghe theo số mạng, bọn họ rớt xuống càng thấp thì sự vật ngày càng rõ ràng. Bên dưới là một dàn tế hình vuông, Cổ Mặc khống chế cát vàng tiếp xúc ngay trung tâm dàn tế, mà dàn tế lại nằm ngay trung tâm của một thành thị, kiến trúc san sát, thế nhưng mọi người trong thành đang quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, cảnh này làm Tử Long cảm thấy rất kỳ quái.
Rốt cục Tử Long cùng Cổ Mặc rơi ngay vào trên dàn tế, khi hai chân họ chạm đến đám mây màu trắng thì bọn họ mới phát hiện, nó không mềm mại như tưởng tượng, trái lại cứng rắn như cẩm thạch, may là Cổ Mặc tỉnh lại đúng lúc, bằng không hai người đã bị rơi thành đống thịt nát.
Đợi hai người đứng thẳng, Tử Long chăm chú nhìn mấy trăm người đang quỳ trước dàn tế, liếc mắt nhìn Cổ Mặc, hắn ho khan một tiếng nói: “ Xin hỏi, nơi này là địa phương nào?”
Những người kia nghe được câu hỏi của Tử Long, thân thể run lên, nhưng hắn cảm giác được đó là do hưng phấn. Bọn họ không trả lời câu hỏi của hắn, khi hắn nghĩ họ nghe không hiểu thì một lão nhân run run nói: “ Hai vị thần linh giáng lâm Bạch Độ không gian, là vinh hạnh của tộc ta, nguyện thần linh cứu tộc ta trong cơn nước lửa.”
Nhìn mọi người, Tử Long nhíu mày, thần linh? Lẽ nào bọn họ nghĩ Cổ Mặc là thần sao? Tâm niệm vừa chuyển, Tử Long mỉm cười nói: “ Các ngươi đứng lên, kiếm một chỗ an tĩnh, ta có lời hỏi các ngươi.”
Thế nhưng nghe hắn nói mọi người cũng không động, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có lão nhân kia khom sát người, kích động nói: “ Thỉnh thần linh đi theo ta, ta đưa ngài đến thần điện.”
Đi theo lão nhân kia, hai người Tử Long đi ngang qua mấy trăm người đang quỳ, đi tới trước thần điện.
Thần điện là một tòa kiến trúc lớn nằm trước mặt dàn tế. Kiến trúc hoa lệ như một cung điện, nó màu trắng, không tạp sắc, mười tám cây trụ chống đỡ trần điện rộng mấy chục thước, trên mỗi cây trụ, đều khắc những đồ án mà Tử Long nhìn không rõ.
Lại đi về phía trước, đến cửa chính của thần điện, Tử Long nhìn thấy đồ án trên cửa lớn thì thân hình chấn động, trên cửa lớn cao hơn mười thước, có hai ánh mắt, mỗi con mắt có hai con ngươi, giống y hệt Đạm Thai Viên cùng nữu nữu.
Mang theo nghi vấn, Tử Long nhìn về phía lão nhân dẫn đường, thế nhưng vị lão nhân kia vẫn luôn cúi đầu, làm cho hắn cũng không sao nhìn thấy rõ hình dáng cùng đôi mắt của lão.
Tử Long tạm thời buông ra nghi hoặc trong lòng, cùng Cổ Mặc đi theo lão nhân tiến vào trong thần điện, bên trong cũng giống như Không Gian thành, vô cùng rộng rãi, toàn bộ đều màu trắng, chung quanh bày biện đủ loại đồ vật trang trí, nhìn qua có vẻ trang trọng mà trang nhã.
Ngay trung ương thần điện, đặt một ghế dài, vách tường phía trên khắc một bức vẽ là một con mắt có hai con ngươi cực lớn. Trong thần điện màu trắng này, nhìn hình dáng của Tử Long cùng Cổ Mặc có vẻ vô cùng nổi bật.
Lão nhân mang theo hai người đi vào sâu trong thần điện, để bọn họ ngồi lên ghế, cung kính đứng một bên, cúi đầu nói: “ Thần linh có gì sai phái, xin cứ phân phó.”