Ám Sư Thần Thoại

Cổ Mặc Dị Biến


trước sau



Tuy Đạm Thai Dịch chỉ mới tiếp xúc với Tử Long trong thời gian rất ngắn ngủi, nhưng hắn cũng nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tử Long, hắn biết với tính cách của Tử Long nếu không có một lời giải thích hợp lý, tất nhiên sẽ không tiếp nhận lời đề nghị của mình. Vì vậy Đạm Thai Dịch kề sát tai Tử Long, dùng thanh âm cầu xin mà chỉ có hai người nghe được nói: “ Thỉnh thần linh khoan thứ, sau này ta sẽ giải thích với ngài, nếu như lúc này mà ngài cự tuyệt, thì vị trí tộc trưởng của ta cũng xem như xong rồi.”

Tử Long thoáng nhíu mày, khẽ gật đầu, dù sao hắn cũng xem như là một tộc trưởng tốt, Tử Long tin tưởng dưới sự dẫn dắt của hắn, Vô Nhãn tộc sớm muộn gì cũng sẽ trở lại phú cường.

Hắng giọng, Tử Long đảo mắt nhìn mọi người, cao giọng nói: “ Thịnh tình không thể chối từ, tại hạ sẽ cố gắng toàn lực đưa Vô Nhãn tộc rời khỏi không gian cằn cỗi này, chỉ cần lấy lại lòng tin, thời gian tới các ngươi sẽ càng thêm huy hoàng.”

Nghe được lời hứa hẹn của Tử Long, tiếng vỗ tay trong hội nghị điện nhất thời vang lên như sấm. Nhưng Tử Long vẫn nhìn ra có một số ít tộc nhân không cam lòng, nhưng hắn cũng thầm chấp nhận, phải biết rằng muốn cho bọn họ hoàn toàn thần phục, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cho dù hắn được mọi người xem như là thần linh. Thế nhưng còn là một vị thần linh chưa từng có cống hiến gì cho Vô Nhãn tộc, thế nào được mọi người hoàn toàn tán thành? Có thể, thật muốn đợi chờ khi giải được cấm chế không gian, bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện đi theo chính mình.

Thức ăn ngon trước mặt, nhưng không có rượu ngon, thực tại có chút tiếc nuối. Khi rời khỏi Hỏa gia, Hỏa Chính Thiên chỉ nhớ chuẩn bị nhiều thực vật, lại không có rượu, hắn viện cớ uống rượu nhiều tổn thương thân thể, Tử Long cũng không tranh cãi, biết đó là do mấy người Lưu Ích Manh âm thầm dặn dò.

Trong hội nghị điện, những Vô Nhãn tộc nhân đều thưởng thức thức ăn ngon trên bàn, mỗi khi ăn một miếng lại không ngừng cảm thụ cảm giác tuyệt vời trong đó. Thế nhưng Cổ Mặc cũng không thèm để ý, chỉ ăn nghiến ngấu, làm mọi người không ngừng lắc đầu, trong mắt toát ra thần sắc “ ngươi đáng bị chém thành trăm ngàn mảnh” mà nhìn hắn.

Đối với hành vi của Cổ Mặc, Tử Long đã quen, vẫn chậm rãi ăn phần mình. Đương nhiên, Cổ Mặc ăn phần thực vật hắn lấy ra trong không gian giới chỉ, nếu sức ăn của Cổ Mặc so sánh được với Hán Sâm, có lẽ thực vật ở đây cũng không đủ cho một mình hắn dùng.

Trong đại điện tràn ngập một loại khí tức khó hiểu, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nhai nuốt nho nhỏ. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của mọi người, khóe miệng Tử Long chỉ khẽ cười.

Thế nhưng khi hắn nhìn tới Đạm Thai Mị, chợt phát hiện nàng luôn dùng ánh mắt lơ đãng nhìn mọi người. Tử Long thoáng nhìn nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua Cổ Mặc, cũng không còn muốn ăn thêm gì nữa.

Cuối cùng mọi người cũng ăn xong sạch sẽ, ánh mắt lại dừng lại trên người Đạm Thai Dịch, chờ chỉ thị của hắn.

Đạm Thai Dịch ngẩng đầu nhìn mọi người, cao giọng nói: “ Thần linh giáng xuống, Vô Nhãn tộc chúng ta bao nhiêu năm chưa từng cử hành tế tự, hôm nay sẽ lại cử hành, Vô Nhãn tộc nhân lập lại tượng Đồng Linh trong thần điện, vĩnh viễn bảo hồ sự hưng thịnh cho tộc ta.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Lời của hắn vừa ra, trong điện liền sôi trào lên, mọi người bắt đầu nghị luận, nội dung lại khác nhau, đơn giản Tử Long có thể giúp đỡ được họ phá giải cấm chế hay không, bây giờ lập thần tượng tiến hành tế tự dường như quá sớm một chút, nhưng ngại có Tử Long ở đây, thanh âm nghị luận của họ thật ra rất nhỏ, nhưng cũng không qua được thính lực linh mẫn của Tử Long.

Chỉ có Đạm Thai thất thánh cũng không có biểu thị gì, vẫn ngồi yên như cũ, trên mặt bọn họ không nhìn ra bất luận phản ứng nào, Đạm Thai Mị vẫn lặng lẽ cười nhìn Tử Long, vẻ tươi cười xinh đẹp làm hắn có một loại cảm giác kinh diễm.

Kỳ thực Tử Long cũng không đồng ý với phương cách của Đạm Thai Dịch, nếu dùng hình dáng hắn lập tượng tế bái, có phải là quá mức chê cười? Hắn thật không biết trong lòng Đạm Thai Dịch đang nghĩ điều gì.

Đạm Thai Dịch cũng không hỏi ý kiến Tử Long, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định, tựa hồ không ai có thể thay đổi ý kiến của hắn. Hắn ho khan, trong đại điện lại yên lặng, không nhanh không chậm nói: “ Thần linh giáng xuống, là việc tiên đoán của tiền bối trong tộc, vì thần linh đắp tượng tế bái là việc thiên kinh địa nghĩa, chúng ta sao lại cãi lời của các vị tiền bối.”

Sau khi hắn nói ra tên của tiền bối trong tộc, trong điện cũng không còn thanh âm phản đối. Nhìn thần sắc của hắn, Tử Long gật đầu thỏa mãn biểu hiện của hắn. Không nghĩ tới người này lại thập phần khôn khéo, biết dùng cách nói này cho mọi người thần phục Tử Long, lại mượn danh tiền bối mà nói phục mọi người.

Nhưng hắn kiên quyết làm như vậy chẳng lẽ chỉ vì muốn cởi ra cấm chế của Bạch Độ không gian thôi sao? Còn chưa tới một ngày, hắn vì sao lại tín nhiệm mình như vậy? Chẳng lẽ hắn lại không có chút tư tâm nào sao? Nhìn vẻ mặt của hắn, Tử Long cũng không mở miệng cự tuyệt, nghĩ thầm tìm cơ hội nói chuyện với hắn một phen.

Trong điện ngoại trừ Tử Long, Cổ Mặc, Đạm Thai Dịch cùng thất thánh, những người khác đều cúi đầu suy nghĩ, không có chút thanh âm, trong hôm nay đã có mấy tình huống kỳ lạ, là chuyện chưa từng xảy ra, từ sau khi Tử Long tới liền liên tục xuất hiện. Đương nhiên bởi nguyên nhân hắn có thân phận thần linh, cũng không ai có cảm giác kỳ quái, nếu hắn giống như người thường, không làm ai khiếp sợ thì mới là kỳ lạ.

Ánh mắt nhìn lướt mọi người, Đạm Thai Dịch chậm rãi nói: “ Nếu không ai phản đối, chúng ta đi tiến hành nghi thức tế tự.” Đang nói chuyện, nhìn hắn đặc biệt uy nghiêm với khí thế cao cao tại thượng, làm mọi người không hề có ý niệm phản đối trong đầu.

Đạm Thai Dịch hài lòng gật đầu, lúc này thi lễ với Tử Long, cung kính nói: “ Thần linh, thỉnh ngài đến thần điện tiếp nhận sự tham bái của tộc ta.”

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng việc đã đến nước này Tử Long cũng không tiện từ chối. Hắn thong thả đứng lên cùng Cổ Mặc đi ra ngoài, thất thánh cùng mọi người đi sát phía sau.

Cứ như vậy, mọi người chậm rãi quay lại thần điện, mà các tộc nhân bên ngoài vẫn chưa rời đi, thấy họ đi ra liền cung kính cúi đầu, yên lặng chờ mọi người đi qua.

Rất nhanh đoàn người trở lại thần điện, mười mấy tộc nhân tay cầm một cây chùy màu trắng xanh, đứng hai bên cửa, thấy Tử Long đến liền cúi người hành lễ, một lão nhân đi tới cung kính nói: “ Tham kiến thần linh, bẩm tộc trưởng, thần tượng đã điêu khắc hoàn thành, thỉnh ngài kiểm tra.” Dứt lời ra dấu rồi lui sang một bên.

Đạm Thai Dịch khẽ gật đầu, xoay người đến trước mặt Tử Long, cười nói: “ Thần linh, đã chuẩn bị xong, thỉnh ngài đi theo ta.”

Tử Long thoáng gật đầu đi theo hắn vào trong thần điện. Vừa vào thì Tử Long ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ điêu khắc bên trong đã rực rỡ hẳn lên, bức họa một con mắt lại khắc rõ hình dáng Tử Long giáng xuống từ trên trời, Cổ Mặc theo sau, chân đạp cát vàng. Nhưng không được hoàn mỹ chính là trong Bạch Độ không gian không có màu sắc nào khác, toàn hình ảnh chỉ là màu trắng. Mặc dù vậy khả năng điêu khắc thuần thục vô cùng, hình ảnh Tử Long giống như đúc, trông thật sống động, mọi người không ngừng tán thưởng.

Lại nhìn lại, một tòa tượng lớn cao ba thước đặt ngay vị trí ghế dài, đó chính là Tử Long được phóng lớn ra. Pho tượng chắp tay đứng, biểu tình thần thánh mà trang nghiêm, tán ra khí phách vô tận, cho dù Tử Long khi nhìn thấy pho tượng cũng dâng lên một loại cảm giác muốn quỳ bái, mà đôi mắt lấp lánh hữu thần của tượng đá làm không ai dám nhìn thẳng, phong thái của tượng đá làm Tử Long cũng có mặc cảm tự ti, khuyết điểm duy nhất là thiếu màu sắc làm người ta sinh ra tiếc nuối.

“ Trời ạ! Đây là tộc chủ sao? Thật làm người ta khó tin được, không ngờ giống như thật, nếu có thêm màu sắc, có lẽ giống hoàn toàn như người…” Cổ Mặc nói xong quay đầu nhìn Tử Long.

Tử Long cười nói: “ Đích xác, công tượng của Vô Nhãn tộc thực sự làm ta mở rộng tầm mắt, thực sự bội phục, cũng không thể không thừa nhận, ta so với tượng đá này đúng là có chút xấu hổ.”

“ Thần linh sao nói vậy, phong tư của ngài làm sao công tượng đạt tới, sợ còn không bằng một phần vạn khí thế của ngài, nếu ngài thỏa mãn thì xin mời ngồi.” Đạm Thai Dịch khiêm tốn cười nói, đưa tay chỉ ghế dài phía trước

Tử Long cũng không tiếp tục khách khí, trực tiếp đi tới hướng ghế dài, Cổ Mặc đi theo hắn, đối với Cổ Mặc, Vô Nhãn tộc nhân cũng không có ánh mắt kinh ngạc nào, dù sao hắn cũng đi theo thần linh phủ xuống không gian này, hơn nữa Đạm Thai Dịch cùng mấy ngàn Vô Nhãn tộc nhân đều thấy, là hắn thao túng cát vàng, nâng hai người đi tới Bạch Độ không gian, những Vô Nhãn tộc nhân đều cho rằng, hắn là người hầu của thần linh – thần phó. Huống hồ chi lúc nào hắn cũng đi theo Tử Long, điều này càng làm cho các tộc nhân vững tin ý nghĩ trong lòng bọn họ. Truyện
"Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long ngồi xuống ghế, Cổ Mặc đứng ngay bên người hắn.

Đạm Thai Dịch nhìn thấy Tử Long ngồi xuống, liền lớn tiếng nói: “ Thần linh ở trên, xin nhận sự bái tế của Vô Nhãn tộc nhân, mong ngài phù hộ cho bộ tộc của ta thoát ly khó khăn, sớm ngày khôi phục hưng thịnh.” Theo lời nói của hắn, mọi người trong thần điện, bao quát thất thánh, trong nháy mắt quỳ rạp xuống đất, cùng lặp lại lời vừa rồi của tộc trưởng, toàn bộ đại điện thanh âm vang rền, chấn đến nóc điện rơi xuống một lớp bụi màu trắng tỏa xuống toàn bộ thần điện, mỹ lệ phi phàm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nhưng những thứ kia lại không đúng là bụi, mà là hương liệu đặc chế của Vô Nhãn tộc nhân, trong nháy mắt “bụi” rơi lả tả, một hương thơm nhàn nhạt phiêu tán trong thần điện, có thể làm cho tinh thần của mọi người chấn động, điều này càng làm Cổ Mặc phi thường vui mừng, bởi vì hắn cảm giác được “ bụi” đã bám vào hồ lô sau lưng hắn, thậm chí hắn cảm giác được cát vàng hắn mang theo càng thêm cứng rắn, mà trong đó hỗn hợp giữa hai thứ đã hoàn toàn dung hợp, không còn mùi vị gì nữa. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Cổ Mặc cũng không quan tâm vấn đề hương vị, hắn đã bắt đầu thao túng cát vàng bay ra khỏi hồ lô, quay chung quanh người hắn, hấp thu “ bụi” khắp bốn phía, làm cho cát vàng càng thêm kiên cố, bởi vì hương liệu này cũng không gọi là trân quý, cho nên Vô Nhãn tộc nhân cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có ý tứ ngăn cản, tùy ý cho Cổ Mặc thu thập.

Tử Long cũng chú ý động tác lúc này của Cổ Mặc, hắn phát hiện, cát vàng hòa lẫn trong “bụi” cũng không chỉ đơn giản là bám vào nhau, mà là đang dung hợp, Tử Long mỉm cười gật đầu, xem ra thổ tinh hoa khống tố thuật của Cổ Mặc đã đạt được cảnh giới thật cao, không ngờ có thể phân giải rồi lại tổ hợp lần nữa.

Dần dần, cát vàng từ nhạt biến thành trắng, dù là hồ lô của Cổ Mặc cũng biến thành màu vàng nhạt, Tử Long biết cường độ của cát đã có thể so sánh như tinh luyện sắt thép. Đột nhiên, Cổ Mặc khoanh chân ngồi xuống, cát vàng màu vàng nhạt gần như trắng quay nhanh quanh thân hắn, bao vây thân thể hắn bên trong, làm người bên ngoài không cách nào nhìn rõ tình huống của hắn.

Bởi cát xoay nhanh quanh thân Cổ Mặc, hình thành một cỗ hấp lực thật mạnh, đem những “ bụi” trong thần điện hấp dẫn tới, xoay khắp bốn phía quanh hắn, Vô Nhãn tộc nhân tuy không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Tử Long bình tĩnh nhìn tới, cũng không lên tiếng hỏi.

Hồi lâu sau, Cổ Mặc vẫn duy trì hiện trạng, không có dấu hiệu dừng lại, mà lúc này các tộc nhân đang quỳ cũng đã dần mất kiên nhẫn bởi vì Tử Long cứ chú ý Cổ Mặc mà cũng không chú ý tới họ. Rốt cục có người không chịu được, một tộc nhân huýt Đạm Thai Dịch, thấp giọng nói: “ Tộc trưởng, thần phó đang làm gì, hay chúng ta lui xuống trước đi.”

Đạm Thai Dịch cũng đang nhìn Cổ Mặc chăm chú, tuy các tộc nhân không biết Cổ Mặc đang làm gì, nhưng hắn cùng thất thánh vẫn nhìn thấy được thổ tinh hoa nguyên tố thanh thuần quanh người Cổ Mặc, hương liệu bọn họ chế tạo đã giải thể biến thành dung hợp với cát vàng, thổ tinh hoa lại càng thêm tinh thuần, bọn họ cũng không nghĩ đến, ở trong Bạch Độ không gian cằn cỗi, không ngờ Cổ Mặc cũng có thể lấy ra sung túc thổ tinh hoa nguyên tố như thế, trong lúc nhất thời, bọn họ cứ nhìn đến ngây người.

Bị tên tộc nhân kêu khẽ, Đạm Thai Dịch tỉnh táo lại, hắn biết Cổ Mặc đang tu luyện, lại không biết khi nào mới có thể dừng lại, mấy trăm người cứ mãi quỳ gối trong thần điện cũng không thuận tiện, liền ngẩng đầu nhìn Tử Long chậm rãi đứng dậy đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “ Thần linh, hình như thần phó đang tu luyện, chúng ta ở đây sẽ quấy rối, cho nên…”

Lúc này Tử Long mới chú ý tới, hắn ngại ngùng nói: “ Tộc trưởng, thật ngại quá, làm cho các ngươi đợi lâu, ta thủ hộ cho hắn, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Đạm Thai Dịch ứng tiếng, liền dặn các tộc nhân cáo lui, mọi người đi ra thần điện, thất thánh cùng tộc trưởng vẫn đứng lại không có ý muốn rời đi.

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong cùng hưng phấn của họ, Tử Long cũng để yên, hắn biết bọn họ đã nhìn thấy năng lượng quay chung quanh Cổ Mặc. Dù sao ở trong không gian cằn cỗi linh khí này, chuyện này đúng là dị thường, cho nên bọn họ chờ mong Cổ Mặc tu luyện kết thúc thì nhờ hắn giải thích làm sao có thể từ trong hương liệu lấy ra đại lượng thổ tinh hoa nguyên tố.

Hơn nữa nếu bộ tộc ai cũng làm được như vậy, dù không giải được cấm chế, năng lượng cũng sẽ được khôi phục, nếu thất thánh khôi phục lại năng lượng ngày xưa, xé mở hàng rào không gian cũng không khó khăn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, đương nhiên với điều kiện họ cũng thu thập được tinh hoa nguyên tố.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tuy trong không gian không phân biệt ngày đêm, nhưng đúng là đã qua một ngày, trong thần điện mấy người vẫn đang chờ đợi, một cỗ khí tức trầm ổn truyền ra, khiến cho lòng họ an bình, không vui không lo, một mảnh linh hoạt kỳ ảo, thời gian trôi qua tựa hồ đã không còn trọng yếu. Mà thần điện là địa phương thần thánh trong bộ tộc, cũng không ai dám tùy tiện xông vào, dưới tình huống này họ vẫn không hề cử động, vẫn yên lặng chờ đợi.

Thế nhưng bên ngoài thần điện đã một mảnh sôi trào, mấy ngàn người chờ bên ngoài, nếu theo kế hoạch, hôm nay là ngày Tử Long cùng thất thánh đi tới Bạch Linh Sơn, đây là thời khắc họ chờ đợi đã lâu, mà lúc này vô luận là Tử Long hay thất thánh đều chưa xuất hiện, dù là tộc trưởng cũng không thấy, chỉ có những ai biết tình huống có nói sơ qua một chút, bảo mọi người chờ đợi, đừng sốt ruột, thần linh nhất định sẽ giúp bọn họ.

Thế nhưng có những người tuổi trẻ tính nóng nảy, nói thần linh có lẽ đã rời đi, mà tộc trưởng cũng lẩn tránh, muốn cổ động mọi người vào trong xem, tuy các tộc nhân có người biết, nhưng dưới tình huống này cũng không sao giải thích, chỉ có thể áp chế sự bất an của mọi người.

Bọn họ làm việc tuy cực đoan nhưng cũng có thể lý giải, nếu đã không biết dĩ nhiên sẽ nóng nảy, nên cũng không quát mắng những người cổ động mọi người. Đúng lúc này một người đi ra, đi tới trước mặt mọi người, bên ngoài nhất thời yên tĩnh lại.

Vị trưởng lão mới đi ra khẽ cau mày, lớn tiếng: “ Hừ, lẽ nào các ngươi không tin tộc trưởng? Các ngươi làm vậy còn thể thống gì, nếu để thần linh nhìn thấy còn tưởng tộc ta không có quy củ, lui ra cho ta, an tâm chờ đợi, chúng ta đã đợi mấy ngàn năm, không chờ được vài ngày hay sao?”

Trưởng lão râu dài nói xong, mọi người lặng lẽ tháo lui, trầm mặc đứng yên, xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

Trưởng lão râu dài nhìn thấy vẻ mặt mọi người, hài lòng xoay người đi tới trước mặt một trung niên nhân, ngữ khí nghiêm khắc hỏi: “ Chuyện gì xảy ra, Đạm Thai Dịch thế nào, cho dù thần linh rời đi, hắn cũng nên đứng ra nói cho rõ ràng.”

Trung niên nhân cung kính cúi đầu nhẹ giọng đáp: “ Lúc đang tế bái thần linh, thần phó đột nhiên phát sinh dị trạng, nhưng thần linh cùng thất thánh đều rất bình tĩnh, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm, chỉ là đã duy trì suốt cả một ngày, chúng ta sợ quấy nhiễu thần linh nên không dám vào, cho nên cũng không rõ tình huống bên trong.”

“ Nga? Thần phó xảy ra dị trạng gì?” Trưởng giả râu dài nghi hoặc hỏi.

Trung niên nhân suy nghĩ cẩn thận đáp: “ Hình như thần phó hấp thu hương liệu Bạch Kiếp, không, hẳn là cát của hắn hấp thu hương liệu Bạch Kiếp, sau đó hai thứ dung hợp, lúc đó chúng ta liền lui ra, không biết hiện tại đã thế nào.”

“ Nga?” Trưởng lão râu dài vuốt nhẹ chòm râu, đăm chiêu nhìn vào trong thần điện…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện